
ữa ban ngày !” Vũ Nghê hung hãn lên giọng , thật muốn xé nát nụ cười trên mặt hắn.
“Con người nên có ước nguyện , điều đó chẳng có gì sai. Hơn nữa bây giờ đang là ban ngày , em sao có thể chỉ trích , ngăn chặn anh thôi mơ mộng ?!” Lúc nói xong hắn xảo quyệt đặt lên mặt cô một nụ hôn.
‘Chụt’ Trong phòng vang lên một âm thanh thật to !
“Anh ——” Vũ Nghê tức giận nhìn người nào đó “Khi nào thì anh mới chịu rời đây ?!”
“Em muốn ăn gì ?! Sandwich , mỳ Ý , hay đồ ăn Trung Quốc ?!” Hắn đi về phía cửa hỏi “Đừng nói là không ăn , nên quan tâm thân thể một chút , cũng không cần phải khách sáo với anh !” (Mặt LNT dày dã man , người ta hỏi khi nào mới chịu đi , lại trả lời một nẻo)
“Ai khách sáo với anh chứ , anh đi ra ngoài !”
“Đừng cố gắng đuổi anh. Nói đi , muốn ăn chút gì không ?!” Hắn lập lại câu hỏi
“Cái nào cũng ăn , mỗi thứ một phần , càng nhiều càng tốt !” Đuổi hoài không đi khiến Vũ Nghê không còn nhẫn nại khách sáo , dù thế nào đi nữa hắn cũng có rất nhiều tiền ~ mỗi ngày nằm chơi mà xài cũng chẵng hết !
Lạc Ngạo Thực cong lên khóe môi , sau đó đi ra khỏi phòng ——
Vũ Nghê ngáp một cái thật to , sau đó chìm vào giấc mộng. Cảm giác người nào đó rời đi , khiến tinh thần cô thư giãn đến lạ thường ——
Chương 108: Thích ăn lỗ tai heo
Một mùi thơm phảng phất từ phòng khách truyền đến phòng ngủ , làm người nào đó đang ngủ say như chết bất chợt nhíu mũi , tiếng sôi sục trong bụng phút chốc vang lên , mặc cho cơn buồn ngủ cứ níu lấy mình , thật chẳng muốn mở mắt ra
“Oáp” Hai tay Vũ Nghê quơ quào trên không , vươn ra để đánh con ruồi trong giấc mộng
Chỉ là con ruồi đáng ghét này lại mém rơi xuống miệng cô , Vũ Nghê hoảng hốt giơ cánh tay lên chống đỡ
Lạc Ngạo Thực ngồi ở bên giường nhanh tay lẹ mắt chặn đi sự tấn công , sau đó liền nắm cánh tay nhỏ nhắn kia:”Nếu như em còn chưa chịu dậy , thế thì chúng ta sẽ ngủ cùng nhau !”
Nghĩ đến giọng nói vô cùng quen thuộc , khiến người nào đó đột ngột mở mắt. [Đang tính hỏi tại sao anh ở đây , thì nhớ lại đến việc trước đó'>
Lạc Ngạo Thực ăn mặc chỉnh tề ngồi ở đầu giường đưa mắt nhìn người đẹp “Không ngờ em nhớ đến anh như vậy”
“Tôi dậy ngay đây , anh ra ngoài trước đi ~!” Bất chợt không biết phải đối mặt với hắn thế nào , cô dùng giọng điệu lễ phép nhất yêu cầu
Thực sự không thể ra vẻ ôn hoà với hắn , trong nội tâm cô lúc nào cũng muốn vứt bỏ hình ảnh người đàn ông này ra khỏi tim mình. Mặc dù suốt đêm quấn quít say đắm là thế , nhưng trong không gian điều hòa lạnh băng này , âm thanh của cô như đang giả tạo. Bộ dạng rối rắm đối mặt hắn , về sau nên làm thế nào đây. Thật là sai lầm khó tránh ——
Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê với vẻ mặt mâu thuẫn , không muốn tiếp tục dây dưa nên đành gật đầu:”Anh ở bên ngoài chờ em dùng cơm , nhớ chuẩn bị nhanh lên , nếu không thức ăn sẽ nguội mất !”
Vũ Nghê nhẹ nhàng gật đầu
Đợi đến khi Lạc Ngạo Thực đi khỏi , Vũ Nghê mới hít thở thật sâu , cô bước chân đi vào phòng tắm
Hai mươi phút sau , cô ra khỏi phòng với những sợi tóc chưa khô , trên người mặc một bộ đồ công sở màu sáng ——
Lạc Ngạo Thực ngồi cạnh bàn ăn chờ đợi , toàn thân thoải mái không hề mệt mỏi. Tuy rằng mái tóc trông rất bù xù , nhưng không tạo ra cảm giác bẩn thỉu , còn làm hắn trẻ thêm mấy lần tuổi.
Tác phong của hắn giống như chủ nhà , kéo ra chiếc ghế bên cạnh “Em ngồi đi !”
Vũ Nghê nhìn hắn một cái , chọn đại vị trí xa nhất , đối diện với hắn
Nhìn động tác của cô , hắn cũng không thèm phàn nàn “Ừ , không biết em thích ăn gì , anh chỉ chuẩn bị vài món !”
Mối quan hệ dần dần thu hẹp khiến cho Vũ Nghê nhìn rõ gương mặt hắn hơn. Bỗng dưng một tiếng sôi sục dạ dày của người nào đó vang lên , Vũ Nghê không nhịn được phải nhếch miệng cười ——
Lạc Ngạo Thực dĩ nhiên sẽ không bỏ qua nét mặt hớn hở này , sắc mặt tối sầm xuống , nhìn cô cảnh cáo “Em còn dám cười , không phải tại em hại anh thế này sao !”
Vũ Nghê muốn cười phá lên , nhưng là cô bắt mình kiềm chế , tuy nhiên hai vai cô vẫn run rẩy không ngừng , cuối cùng chỉ đơn giản cúi đầu , để hắn không thấy biểu tình lúc này ——
Khóe miệng cô không nhịn được đã kéo đến mang tai !
Mặc dù phong cách trên người hắn lịch lãm , thế nhưng vết trầy đỏ trên mặt vẫn nổi bật hơn , căn bản không thể che giấu.
“Nhắc nhở em lần cuối , đừng nghĩ anh sẽ dễ dàng tha thứ cho em , lúc nào cũng thích la lối om sòm , hành động trẻ con ——” Lời cảnh cáo không mấy cộc cằn nhưng mang theo vẻ uy nghiêm
La lối om sòm
Vũ Nghê thu hồi nụ cười , khẽ chau mày nhìn người đối diện “Anh sao cứ thích cảnh cáo , anh nên cảnh cáo chính mình mới đúng. Đừng quên là , anh tự tiện xông vào nhà tôi !”
“Em chỉ cần nhớ lời nhắc nhở này , ngoài ra không cần thắc mắc” Hắn cực kỳ hống hách nói “Tốt lắm , chúng ta ăn thôi !”
Dạ dày đã sớm đánh trống từ sớm thế nhưng cô lại không biết nên chọn món gì , trên mặt bàn nào là sandwich , mỳ Ý , còn có một vài món ăn Trung Quốc !
Nhìn vào món ăn , món nào cũng rất hấp dẫn , cuối cùng cô lại chọn ngay đồ ăn Trung Quốc. Phải nói là dạ dày của cô siêu tốt , lúc thì ăn đồ Trung Quốc , khi thì gắp phần mỳ ống