XtGem Forum catalog
Tôi là Đàn Bà

Tôi là Đàn Bà

Tác giả: Nít

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322394

Bình chọn: 8.5.00/10/239 lượt.

mà, đâu thể thay đổi đc.– Oaoa, ko biết đâu, muốn anh ở bên cơ _ Nhỏ nũng nịu.– Thôi mà ! Anh chỉ đi 2 ngày thôi, rồi anh sẽ về mua quà cho em.– Ko cần, ghét thật, em tự về. _ Nhỏ thất vọng cầm gậy bỏ đi.– Năn nỉ người yêu bé nhỏ á, anh phải làm gì em mới chịu? _ Nam chạy theo choàng tay qua vai nhỏ.– Cõng em từ đây về nhà, ko taxi, ko xe buýt, bằng đôi chân của anh.– Ok .Nam khum người xuống cõng nhỏ lên lưng và đi 1 quãng đường dài 20p để về được tới nhà.– Anh ! Vai anh ý vững chắc như anh vậy đó. Ôm ảnh mà em cứ ngỡ là anh ko à, hè hè.Nhỏ cười hồn nhiên vui vẻ, còn Nam … những giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má. Ko muốn bị phát hiện, Nam vẫn tiếp tục giả bộ vui cười , mặc cho những giọt nước mắt chảy xuống ướt cả ngực áo.– Anh ! Thế là em sẽ đc ung dung bước vào lễ cưới và đc chứng kiến quá trình con em và anh lớn lên từng ngày, từng ngày. Em sẽ cố gắng nuôi chúng thật tốt.– Ừ! Anh tin em sẽ làm đc.– Sao anh buồn thế? Ko muốn cưới em à?– Đâu nào , anh đang cười hoác miệng đây này.– Đâu đâu? _ Nhỏ lấy tay banh miệng Nam ra thật lớn.– Ớ ! Nước … nước gì thế này? _ Nhỏ chạm tay vào má Nam.– À … à … mồ hôi đó, đường xa thế này mà.– Ừ nhỉ ? em quên mất, cho em xuống … cho em xuống.– Sắp về rồi, để anh cõng em thêm 1 đọan.– Nhưng anh mệt!!!– Anh ko sao.– Tình hình là anh muốn bị hành hạ ư? Ố zè … chiều anh luôn … Đi nhanh nào chú ngựa của ta , ha ha ha _ Nhỏ cười giõn giã và nhảy cẫng. 1920 Nam mệt lắm, môi nhạt dần đi, nhưng vẫn ráng nở 1 nụ cười thật mãn nguyện.Tình hình sức khỏe của Nam mỗi lúc một nặng hơn, cậu ko còn biết mình sống được bao lâu nữa. Hôm nay hơi thở của cậu khó đi nhiều so với mấy ngày trước. 4 ngày nữa phẫu thuật Nam sợ ko đủ sức nên ráng ăn thật nhiều cho khỏe hơn, nhưng càng ăn càng ói ra hết.————————–23/06/07Hôm nay đã tới ngày phẫu thuật mắt cho nhỏ.– Nam đâu con? _ Mẹ hỏi nhỏ.– Ảnh đi làm báo cao tốt nghiệp rồi, 2 ngày nữa mới về.– Thế à? sao nó ko gọi điện báo?– Ko sao mà mẹ, rồi ảnh sẽ về, mẹ đừng trách ảnh nha nha.– Ừ ! Giữ tâm trạng thoải mái để mổ thật tốt nhé con.– Vâng, con biết rồi.Ca phẫu thuật bắt đầu đc tiến hành, đã 7 tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy mọi người mở cửa ra, nỗi lo của gia đình nhỏ càng tăng cao. Mẹ nhỏ cứ khóc và cầu nguyện,Ba nhỏ thì úp mặt xuống sàn, chị nhỏ lại dựa đầu vào cột thở dài, Gì, Cậu nhỏ thì mỗi người ngồi 1 góc. Đến tận giờ phút này họ vẫn ko biết ai là người hiến giác mạc cho con gái họ.…“Kéttttttt” …. Cánh cửa đc mở ra, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về cánh cửa, mọi người đứng dậy chạy ùa lại.1 chiếc giường bệnh đẩy nhỏ qua phòng hồi sức, vết mổ ở mắt đc băng trắng xóa và môi nhỏ nhạt màu ko còn giọt máu.– Con tôi ổn chứ bác sĩ? _ Ba nhỏ vội vã hỏi bác sĩ.– Ca mổ thành công tốt đẹp, cô bé đang hôn mê. Mọi người yên lặng để cô bé tỉnh rồi trò chuyện.Gia đình chạy ùa theo đẩy nhỏ vào phòng mà quên mất đàng sau cánh cửa kia có 1 người đang thoi thóp , bất tỉnh nằm cô đơn, lạnh lẽo.Nam và nhỏ đc chuyển qua phòng hồi sức cách nhau 1 dãy phòng.Phải tới 2 tuần nhỏ mới đc tháo băng mắt,từng ngày trôi qua là từng giờ từng phút nhỏ chờ mong đc thấy ánh sáng trở lại. 2 ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy Nam vào thăm, nhỏ đợi chờ trong buồn bã. Nhỏ muốn đến thăm ân nhân nhưng bác sĩ nói khéo cậu ta đã chết sau ca phẫu thuật rồi, nỗi buồn của nhỏ nhân đôi.…Trong 2 ngày đó, Nam đang cố gắng tập wen dần với cuộc sống trong bóng tối bao trùm.Nam chăm chỉ tập đi đứng bình thường, cố gắng ko vấp ngã để khi gặp nhỏ ko bị phát hiện ra bất cứ 1 điều gì, cậu đang rất cố gắng…4h chiều, 25/06/07.Y tá dẫn Nam đến trước cửa phòng nhỏ, mở cửa và để Nam tự đi vào. Nhỏ đã ngủ rồi, mọi người tranh thủ về để chút nữa lại đến chăm nhỏ.Nam mò mẫm cái ghế cạnh giường bệnh nhỏ đang nằm.– Bụppp !!! _ 1 tiếng động lớn vang lên.– Ai đấy ? _ Nhỏ tỉnh giấc.– Anh đây mà. _ Nam cố đứng dậy tìm cái ghế và ngồi lên.– Anh hả? Em chờ anh cả 2 ngày trời, nhớ anh quá _ Giọng nhỏ hơi trách móc.– Anh vừa về nên tranh thủ vào thăm em luôn.– Ca mở thành công anh ạ ^^ hì hì.– Y tá nói với anh rồi, chúc mừng em.– 2 tuần nữa em mới đc tháo băng, nôn nóng đc nhìn thấy anh quá.– Hì ! từ từ cũng đc mà, anh có chạy đi đâu đâu mà lo.– Anh ân nhân chết rồi anh ơi, em muốn khóc lắm, anh đưa em đến lễ tang anh ấy đi.– Anh ta ko làm lễ tang.– Hic ! Vâng …– Chuyến đi tốt ko anh?– Rất tốt _ Nam mò mẫm tay nhỏ và nắm chặt.– Sao thế anh? Hôm nay anh lạ lắm _ Nhỏ nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra với Nam thì phải.– Anh vẫn thế mà, chắc tại anh nhớ em quá thôi _ Nam cười buồn.– Ôm em đi. 2021 Nam nhẹ nhàng quàng tay ôm nhỏ, dường như mọi động tác rất thuần thục và khéo léo.– Quà e đâu?– À ! đây _ Nam tìm con gấu bông vừa đặt lên bàn và đặt vào tay nhỏ.– Gấu bông à? nó màu gì ?– Màu nâu đậm.– Lông nó mượt ơi là mượt, em thích nó, em sẽ giữ gìn cẩn thận.– Ừ ! hì …– Tên nó là gì hả anh?– Nó chưa có tên, em đặt đi.– Xem nào … ừhmmm … “ Tim ” há.– Sao lại “Tim”?– Ý nghĩa là tuy 2 trái tim mà 1 đó , hè hè.– Tên đặc biệt á _ Nam mỉm cười nhưng trong lòng cậu quặn đau.Nam muốn nhìn lại khuôn mặt nhỏ 1 lần nữa nhưng cậu biết r