Duck hunt
Tôi là Đàn Bà

Tôi là Đàn Bà

Tác giả: Nít

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322381

Bình chọn: 8.5.00/10/238 lượt.

bác sĩ gọi điện thoại cho nhà em báo là có người chịu hiến giác mạc cho em , em vui ơi là vui, cầm điện thoại gọi điện cho anh nhưng anh tắt máy mất tiêu à.– Tốt quá _ Nam nhẹ nhàng thốt lên.– Anh ko vui khi em sắp đc sáng mắt à? Anh sợ mình ko còn là đôi mắt của em nữa à?– Đâu có , anh vui ko nói nên lời đấy chứ _ Nam xoa đầu nhỏ thật dịu dàng.Nhưng lúc đó nhỏ ko hề nhìn được khuôn mặt của Nam đang đổi sắc như thế nào. Đó là 1 ánh mắt đầy mãn nguyện pha 1 chút thương đau và cầu mong nhỏ luôn được hạnh phúc.– Anh này ! Khi em sáng mắt chúng mình sẽ làm đám cưới nhá _ Nhỏ nắm chặt tay Nam và dựa đầu vào bờ vai vững chắc của Nam.– Tất nhiên rồi _ Nam gượng cười.– Em muốn chúng mình sinh ra những đưa con thật xinh xắn, em sẽ tranh thủ ở nhà chăm sóc chúng, còn anh đi làm nuôi gia đình. Hihi , anh muốn có mấy đứa? _ Nhỏ cứ thả hồn mơ màng, tưởng tưởng ra 1 gia đình nhỏ tuyệt đẹp và đầy hạnh phúc.– Càng nhiều càng tốt, hì _ Sống mũi Nam cay xè.– 7 đứa nhá ! Em thích số 7, con tụi mình sẽ là những đứa trẻ thật xinh như ba mẹ nó , anh nhỉ ? hihi _ Nhỏ vẫn vô tư tưởng tượng cái khung cảnh ấy.Qua ngày mới , nhỏ bắt đầu phải chuẩn bị mọi thứ vào nhập viện để tiến hành phẫu thuật trong thời gian nhanh nhất. Nhỏ cứ khăng khăng muốn gặp người cho giác mạc nhưng bác sĩ cứ bảo người ấy ko thích gặp ai cả. Nhỏ bướng bỉnh ko chịu làm phẫu thuật nếu ko đc gặp tạ ơn người đó.Ko còn cách nào khác Nam đành phải tạo ra 1 vở kịch nhỏ với sự tham gia diễn suất của Ông bác sĩ và Chị y tá.1 căn phòng bệnh với 1 thanh niên nằm im trên giường ho những đợt ho dồn dập, hơi thở mỗi lúc 1 khó khăn. Nhỏ lặng lẽ bước vào, vì ko thể nhìn nên nhỏ ko nhận ra người đó chính là Nam.– Em chào anh . Em là người mà anh sẽ cho giác mạc. _ Nhỏ nhẹ nhàng khẽ nói.Nam im lặng ko nói gì cả, vì sợ phát hiện ra giọng nói của Nam nên y tá đã nói với nhỏ “ Người cho giác mạc bị câm”.– Cậu ấy bị câm nên ko trả lời em được đâu, chỉ nghe thôi.1 căn phòng toàn màu trắng, 1 cô bé mù và 1 chàng trai câm ngồi im lặng, cả 2 chỉ nghe được tiếng thở của nhau thôi.– Em biết anh ko nói được, thế anh chỉ cần nghe thôi cũng được.– Em rất muốn gặp anh để nói lời cảm ơn chân thành đến anh. Tuy ko thể thấy anh nhưng trong tưởng tượng của em , chắc anh là 1 người cực kỳ tốt bụng và dễ thương. _ Nhỏ mỉm cười. 1819 Nam vẫn chỉ biết im lặng khẽ nhìn khuôn mặt ngây thơ của nhỏ.– Em sẽ quí trọng đôi mắt của anh, khi sáng mắt em lại đến thăm anh. Cảm ơn anh vì đã cho em có thêm niềm tin vào cuộc sống. Nếu thật sự có kiếp sau thì em sẽ đền bù cho anh nhiều hơn thế này nữa.Dòng nước mắt tuôn trào như chảy ngược vào tim. Nam chỉ muốn lao tới ôm chầm lấy nhỏ và khóc thật lớn. Nam ko nói , chỉ toàn tiếng nấc nhẹ.– Em cầm tay anh được chứ ? _ Nhỏ mò mẫm đôi tay của Nam và cầm thật nhẹ.– Tay anh ấm thật đấy, y như bàn tay của bạn trai em ý, hì hì, chắc nó phải đẹp lắm phải ko?Nghẹn cả cổ họng, Nam nắm chặt tay lại và bịt miệng khóc. Nước mắt tuôn ko ngớt.– Anh khóc à? anh đừng khóc … khóc nhiều sẽ mệt hơn đó. Em rất quí anh. Anh có thể nhận em làm em gái anh ko?Ko 1 tiếng nói nào được thốt lên.– Anh im lặng nghĩa là anh đồng ý rồi , hihi . Cảm ơn anh lắm lắm, anh hãy cho em biết gia đình của anh để em sẽ thay anh chăm sóc họ.Lúc này thật sự Nam ko cầm lòng được nữa, cậu muốn khóc to lên, quặn thắt trong tim khi nhìn nụ cười vô tư của nhỏ.Chị y tá đứng kế bên cũng ko thể cầm lòng. Nam ra hiệu cho chị y tá đưa nhỏ ra ngoài.– Cậu ấy mệt rồi, để chị dìu em ra ngoài nhé. _ Y tá nhẹ nhàng nâng nhỏ đứng dậy.– Em muốn tâm sự nữa mà chị.– Nhưng cậu ấy rất mệt.– … Vâng … em đành ra vậy, cho em ôm anh 1 cái heng.Thế là nhỏ vòng tay ôm Nam thật chặt, nhỏ cảm giác “Sao bờ vai này thân thuộc đến thế?”.– Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha , em đi nè. Người anh ấm cực, cảm ơn anh rất rất nhiều, em chào anh !!!.Nói xong chị y tá dắt nhỏ ra ngoài để lại 1 mình Nam đang khóc và khóc trong căn phòng trắng lạnh buốt. Những giọt nước mặn cứ liên tục rớt xuống , Nam ko nghĩ lúc này cậu yếu đuối đến thế.Đc 1 lúc , Nam phải nhanh chóng thay đồ rồi chạy ra ngoài tìm nhỏ.– Em gặp anh ta rồi chứ?– Rồi anh à ! Anh ấy thật tốt bụng và đáng iu, em đã cầm tay và ôm anh ấy, anh ko ghen chứ?– Ko đâu.– Em biết mà, em muốn ở lại tâm sự với anh ý nhiều hơn nhưng chị y tá bảo anh ý mệt và cần phải nghỉ, hic hic.– Em phải để anh ta nghĩ chứ.– Em hiểu mà, thế thì em mới ở đây nói chuyện với anh chứ, hèhè.… Nam im lặng cười nhạt.– Làm sao để anh ý ko chết hả anh?– Số phận mà ! ai cũng rồi phải chết, em đừng suy nghĩ nhiều. _ Khuôn mặt Nam lúc này đang rất buồn nhưng vẫn cố tỏ ra “ ko có gì ”.– Em muốn làm 1 điều gì đó cho anh ý, em phải làm gì?– Chỉ cần em sáng mắt và sống thật hạnh phúc là được.– Sao anh biết?– Anh đoán.– Hi vọng là vậy ^^ _ nhỏ vẫn vô tư , hồn nhiên chẳng nghi vấn điều gì cả.Nam dìu nhỏ ra ghế đá trong bệnh viện ngồi nói chuyện.– Em này ! Hôm em mổ chắc anh ko ở cạnh em đc rồi.– Ơ! Anh đi đâu?– Anh phải đi khảo sát thực tế để chuẩn bị làm báo cáo tốt nghiệp. Ko đi ko đc.– Dời ngày lại ko đc hả anh?– Đi nhiều người