Pair of Vintage Old School Fru
Tôi Ghét Anh… Đồ Du Côn

Tôi Ghét Anh… Đồ Du Côn

Tác giả: Thuyuuki

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323811

Bình chọn: 9.00/10/381 lượt.

mình, chơm chớp mắt._ Hahahahaha, nực cười quá đi mất, cậu đang kể chuyện cười đấy hả, đúng là số zách.

Tôi nhìn hắn rồi bật cười ha hả, đang cười vui thì tôi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh tỏa ra sát khí không màu không mùi nhưng có thể giết người của Phong, vội vàng phanh kít lại, chép chép miệng thản nhiên nói:

– Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin sao? Cậu đã nói câu này với các cô gái khác bao nhiêu lần rồi, nhiều đến nỗi không đếm xuể nhỉ? Tôi nói cho cậu biết tôi không dễ bị mắc lừa đâu, vì thế đừng đem tôi ra làm trò đùa.

– Ai nói tôi đang đùa, điều tôi nói là thật lòng, cậu là người đầu tiên và cũng là cuối cùng mà tôi thích._ hắn nghiêm túc nói, đôi mắt đẹp ánh lên sự kiên định.

Trong phút chốc cả người tôi như lơ lửng trên mây, cảm giác ngọt ngào tràn ngập cả trái tim, nhưng đúng vào giây phút đó một giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc vang lên trong đầu đưa tôi trở về với thực tại:

” Nhiên, con hãy nhớ rằng không được yêu khi còn đang đi học, tình yêu của tuổi học trò chỉ là những giây phút mộng mơ thoáng qua ngắn ngủi, không bao giờ bền vững, nó sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến việc học tập và tương lai của con sau này, hãy nhớ đấy…nhớ đấy..”

Tôi giật mình toát cả mồ hôi, giọng nói lạnh lùng thuộc tính kim của bố vẫn văng vẳng trong đầu tôi, phải rồi sao tôi có thể để hắn làm cho mu muội mà quên mất lời bố dặn cơ chứ, không được, tuyệt đối không được, tôi còn cả tương lai tươi sáng đang chờ đợi ở phía trước, không thể để bị ảnh hưởng bởi ba cái việc yêu đương tầm xào ba láp này. Nhưng trên hết là tôi không thể cãi lại lời bố…

Tôi nghĩ rồi dằn lòng nở một nụ cười nhạt nói với hắn:

– Thật lòng hay không tôi không quan tâm, nó chẳng liên quan gì đến tôi cả.

– Cậu…_ Phong trừng mắt nhìn tôi

– Cái tình cảm này rồi sẽ đi được đến đâu? Tôi và cậu là người của hai thế giới khác nhau, cậu quá từng trải trong tình yêu khi qua lại với hơn trăm cô bạn gái, còn tôi, tôi không muốn yêu và cũng không được phép yêu, với tôi bây giờ điều đó là quá xa xỉ._ tôi nói xong liền bỏ đi, được một đoạn tôi chợt dừng lại quay đầu nhìn hắn nói._ Mà này, cậu quên là tôi sẽ ra nước ngoài du học à? Liệu cậu có thể đợi tôi không? Không chứ gì, vậy thì thôi đi là vừa nhé.

Tôi nói xong thì cố gắng bước đi thật nhanh, chợt giật mình nghe tiếng động mạnh vang lên ở đằng sau, tim tôi thót lại, cố ngăn dòng lệ chỉ chực trào ra, dù vậy tôi vẫn cố gắng bước tiếp không quay đầu lại. Không sao đâu, sẽ chẳng làm sao cả, cứ coi như tôi vừa mới vứt đi một đôi giày thúi thôi mà, sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả.

Nhưng…hình như tôi đã…thích đôi giày thúi ấy mất rồi… Chẳng biết từ bao giờ nước mắt đã lăn dài trên khóe mi.

=============================================

Tôi cố gắng bước đi thật nhanh cho đến khi đã khuất tầm mắt của hắn rồi mới chạy vào núp ở đằng sau thân cây cổ thụ, cả người tôi run lẩy bẩy, đứng dậy cũng không nổi chứ đừng nói gì đến bước đi, tôi ngồi thụp xuống nghe trái tim mình đập liên hồi, tại sao lại thế, nếu tôi đã dứt khoát quyết định như vậy thì tại sao bây giờ lại cảm thấy đau lòng như thế, rõ ràng là tôi không hề thích hắn, nhìn thấy hắn là ghét, lúc nào cũng mắng hắn là đồ PX đồ kiêu căng hách dịch, lạnh lùng khó ưa, đã thế ở gần hắn tôi luôn gặp xui xẻo và đặc biệt, hắn lại là một tay du côn chính hiệu loại người mà tôi ghét nhất.

Nhưng…. Người đẩy tôi thoát khỏi cái chậu hoa rơi xuống đầu là hắn, người ôm tôi vào lòng khi biết tôi sợ máu là hắn, người cứu tôi thoát khỏi tên Dương trong hẻm là hắn, người cố tình che đi vết thương vì sợ tôi nhìn thấy máu sẽ khóc là hắn và…người cướp đi first kiss của tôi cũng là hắn… Quả thực là tôi không biết mình đang ghét hay đang thích hắn nữa, đầu óc tôi bây giờ cứ rối tung cả lên, tôi không thể phân biệt được đâu là đúng đâu là sai, đâu là yêu đâu là ghét, quả thực còn khó hơn cả đề thi toán quốc gia.

Tôi cứ ngồi gục ở dưới gốc cây một lúc lâu như thế thì thấy Phong lững thững đi ra, hai vai của hắn trùng xuống như đang phải vác mấy cái bao gạo nặng cả tạ vậy, khuôn mặt bình thường vẫn hếch lên tỏ vẻ cao ngạo thì hôm nay cúi xuống, lặng lẽ ầm thầm hắn bước đi từng bước nặng nề, nhìn bóng hắn cô độc bước ra khỏi trường trái tim tôi khẽ nhói lên, chẳng lẽ tôi đã sai?

Không, không được sao tôi lại trở lên yếu đuối như thế này, một Tôn Nữ Hà Nhiên không bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ việc gì biến đâu mất rồi, phải nhanh nhanh khôi phục lại tinh thần thôi, không thể vì một việc cỏn con như thế làm cho mu muội được, tôi nghĩ rồi dứt khoát đứng dậy, lấy tay lau nước mắt, mỉm cười thật tươi bước đi, nhưng luống cuống thế nào lại vấp phải cái rễ cây chồi lên và thế là…

…….. RẦM…….cả người tôi tiếp đất cái rầm xém thì thành trâu ăn cỏ, đúng là ê chề nhục nhã, may là ở đây không có ai, chứ nếu không tôi cũng chẳng biết giấu mặt đi đâu bởi cái màn chụp ếch ăn cỏ, hôn đất có 102 của mình.

Híc híc, tôi mếu máo xoa xoa cái đầu gối đáng thương, đúng là đau hơn hoạn, ông trời thật là biết cách hành hạ con người. Đúng vào lúc tôi định chống tay xuống đất để đứng dậy thì một bàn tay trắng đẹ