Pair of Vintage Old School Fru
Tình Yêu Quý Tộc

Tình Yêu Quý Tộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323952

Bình chọn: 8.5.00/10/395 lượt.

n đây.

Em bị lạc đường rồi.

Em đang đến xem thử trường mới.Nói đến đây cô chực như muốn khóc tiếp.

Thấy vậy, anh chàng xoa đầu cô nhẹ nhàng nói:– Anh là Thanh Phong.

Em đến trường Lâm Quang phải không?Xuân ngơ ngác một lúc rồi đáp:– Ơ, sao anh lại biết thế?Anh mỉm cười:– Vì em đường em đi thì chỉ có thế đến trường Lâm Quang thôi.– Ah!!! Cô bé khẽ nói.

“ Thế anh chỉ cho em đường đến trường đó nhé!” cô nhẹ nhàng nói và khẽ ngước nhìn Phong bằng đôi mắt cún con nhất của cô.

Anh khẽ bật cười, đáp:– Không.Lời từ chối thẳng thừng của Phong như một đòn giáng xuống Xuân, làm cho cô bé chực bật ngửa, cô ngạc nhiên, đơ người trong đến tội nghiệp, thoáng ngập ngừng không biết nói gì, cô thất vọng mặt cúi gầm, buồn bã đứng dậy quay đi, thầm nghĩ: “ huhu, mình tưởng anh ấy tốt chứ, giờ sao bây giờ, chả lẽ tối nay mình ngủ ngoài đường thật hả trời”.

Ngước lên nhìn bầu trời đang dần chuyển màu cam cô như muốn khóc vì ý nghĩ của mình, không dấu được nỗi buồn cô vội đứng dậy, cúi gầm mặt quay đi như muốn che dấu khuôn mặt chực khóc của mình, vội chào Phong rồi dắt xe đi:– Em xin lỗi đã làm phiền, em chào anh em đi, cảm ơn anh về chiếc khăn.Cuống quít trao trả chiếc khăn cho Phong, cô quay đi.

Thấy vậy, Phong chợt kéo tay cô, nở nụ cười chết người của mình giải thích:– Không, ý anh là sẽ đi cùng em tới trường luôn, nếu em không phiền.Nghe vậy cô vô cùng ngạc nhiên và sung sướng, nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Phong mà nói:– Không, không phiền đâu ạ.

Em rất vui và cảm ơn anh nhiều nhiều lắm.

Không em sợ tối nay mình sẽ lạc và không thể đến trường hay về nhà mất.Phong ngạc nhiên trước thái độ của cô bé này, mới này khuôn mặt chực muốn khóc, giờ lại cười toe toét như đứa trẻ này, anh không khỏi không khỏi bật cười lớn:– Haha…, em thú vị thật đấy.Lúc này, Xuân chợt giật mình trước thái độ thái quá của mình, cô đỏ mặt, vội vàng đẩy Phong ra, ấp úng xin lỗi TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 1- 20 (4)– Em… em xin lỗi…em không cố ý…em… cư xử hơi quá, mong anh… bỏ qua…Vừa nói, mặt cô vừa đỏ lên vì xấu hổ :” trời ơi, mình ngốc quá mà, lỡ anh ấy ghét mình bỏ mình, không dẫn mình thì sao”.

Cái ý nghĩ đó thoáng qua cũng đủ khiến cô sợ rồi.

Nhưng trái ngược với ý nghĩ của cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô:– Không sao đâu.

Em đừng lo quá như thế.

Nào chúng ta đi thôi.Cô chỉ biết cười trừ.

Rồi anh bất chợt leo lên xe cô chờ đợi:– Nào lên xe đi, anh chở cho.Thoáng ngơ ngác nhìn anh, cô hỏi:– Ơ, sao thế được? Anh không cần làm thế đâu? Mấy chú kai đang đợi anh kìa.

Anh chỉ cần để em đi theo xe anh cũng được rồi.

không thì chỉ cần anh chỉ đường cho em là được lắm rồi ạ.

Em cảm ơn anh nhiều lắm.Cô mỉm cười bối rối.

Nhưng anh có vẻ cương quyết:– Không sao.

Em lên xe nhanh lên.

Trời sắp tối rồi.

Không thì anh bỏ em lại.Nhìn anh mỉm cười tinh nghịch, khiến cô thoáng ngập ngừng rồi cũng leo lên xe.

Suốt dọc đường đi, cô chỉ dám im lặng, nắm nhìn khung cảng xung quanh.

Cô ngồi im, không dám nhúc nhích.

Cô biết mình mập, sợ sẽ làm anh thêm mệt.

Bất chợt anh dừng xe trước một cánh cổng to.

Lúc này cô mới chợt tỉnh khỏi suy nghĩ mông lung của mình.

Cô ngước lên nhìn cánh cổng to cao.

Đằng sau cánh cổng là ngôi trường mới mà cô sẽ học.

Ngôi trường to lớn, đồ sộ đến ngỡ ngàng.

Dù biết đây là ngôi trường dành cho các “cô ấm”, “cậu ấm” của các tập đoàn hàng đầu thế giới hay các nước học tập nhưng không thể nào không ngạc nhiên vì nó.

Ngôi trường được bao quanh là khu vườn tuyệt đẹp, được chăm sóc cẩn thận, tao ra những hình “ngộ nghĩnh”.

Con đường tới trường, được lát gạch phẳng phiu, xa xa đằng kia, cô có thể thấy là một cái hồ to với cây cầu bắc qua.

Ngôi trường quả thật rất rất đẹp.

Cô không nghĩ cả đời này mình có dịp học trong ngôi trường như thế.

Hẳn cô sẽ rất sung sướng nếu như cô đến đây để trả nợ giúp cha của mình.Chương 02Nhà cô thật ra cũng không phải là nghèo khổ, túng thiếu.

Bố mẹ cô đều là người tốt, dù không giàu có nhưng cũng không phải nợ nần ai.

Thế nhưng năm cô 15 tuổi, nhà cô phải gánh chịu một cú shock khủng khiếp.

Bố cô do là người tốt, lại là một nhân viên giỏi nên bị nhiều người ganh tị, ghen ghét trong công ty làm, thế rồi họ lừa bố cố, khiến cho gia đình cô phải gánh chịu món nợ hơn 100000 USD.

Kể từ ngày đó, cô bé Diệp Xuân 15 tuổi, không còn có thể hồn nhiên vui tươi như bao bạn bè cùng trang lứa.

Cô bắt đầu làm thêm, học tập, tích góp từng đồng một để phụ giúp gia đình.

Mặc dù chỉ là con thứ nhưng cô vẫn đứng ra lo việc thay cho bố mẹ cô để họ kiếm tiền và cho chị cô theo học nốt cao học.

Chính cô đã ngăn cản chị cô từ bỏ ý định học cao học của mình.

Dù hoàn cảnh gia đình như vậy nhưng cô vẫn vui vẻ và yêu bố mẹ cô nhất, già đình vẫn là nơi mà cô yêu quí nhất và tự hào nhất.

Đến một buổi tối, cô bé đã 17 tuổi vừa đi làm thêm về, cô gặp một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi, khuôn mặt lạnh lùng ít, ông nói với cô( do cha mẹ đã đi làm xa): TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 1- 20 (5)– Tôi là Minh, thư kí của chủ tịch tập đoàn AJ.AJ là một tập đoàn lớn, là người có ảnh hưởng rất lớn tới nền kinh tế cũn