
ột tiếng, đủ mọi tư vị cùng nhau nảy lên trong lòng, tôi thật sự không biết nên đáp lại như thế nào, suy nghĩ một chút, mới ngẩng đầu, cẩn thận hỏi anh: “Viện Viện, cô ấy rốt cuộc có biết chúng ta từng không……?”“Cô ấy biết thì sao mà không biết thì sao?” Anh tiếp tục khom lưng vốc một đống tuyết lên, rồi lại ném vào vách tường, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn tôi một cái, lộ ra nét mặt đã hiểu ra gì đó, cười nói: “Anh biết. Thật ra tình cảm giữa em và cô không hề đơn giản, đã sớm vượt ra khỏi phạm vi tình bạn, cho nên em lo một khi cô ấy phát hiện quan hệ giữa chúng ta, có nhịn không được mà nổi cơn ghen, ra tay tổn thương anh!”Cái gì với cái gì vậy! Chuyện gì mà rối tinh lên vậy!Lại nói, người này đã sớm không phải là lần đầu tiên vũ nhục chà đạp tình cảm giữa tôi và Viện Viện như vậy. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp dáng vẻ anh vui vẻ không thôi, rốt cuộc nhịn không được nhấc chân tới, đạp anh một cái thật mạnh.Một cước bay qua, anh nhảy qua, vẫn cười thoải mái. Cho nên, tôi liền như vậy một cước lại một cước, nhắm mắt đuổi theo đá anh. Anh trái tránh một cái, phải tránh một cái, toàn bộ đều tránh được.Anh cười vui vẻ như vậy, từng bước từng bước cao cao nhảy lên, giống như là cậu chàng mười bảy mười tám tuổi hừng hực thanh xuân chạy nhảy trên sân vận động. Tất cả vẻ lo lắng gánh nặng hằn trên mặt của anh, đè trên vai của anh trong khoảnh khắc đó cũng dường như tan biến tựa hư không.Niềm vui của con người, đại khái chính là như vậy! Không phân chức vị cao thấp, của cải nhiều ít, chỉ có lúc có thể phát ra nụ cười thoải mái ngọt ngào từ nội tâm, mới là hạnh phúc……Đọc tiếp Tình yêu đang bận xin gọi lại sau – Chương 64 Đã là mong đợi vĩnh hằng,Nhất thời mong đợi vĩnh hằng, thật muốn cứ như vậy tiếp tục đuổi bắt anh, mãi mãi giữ lại hình ảnh nụ cười ở trên mặt anh.Những lớp tuyết đạp dưới lòng bàn chân một lúc lâu đã bắt đầu có chút ít lọt vào trong giầy gây ra một chút ẩm ướt. Đột nhiên, bàn chân trượt một cái, cả người tôi cũng không điều khiển được mà bổ nhào xuống phía đằng trước.Anh quay đầu nhìn thấy, liền đưa tay tới đây kéo tôi, mắt thấy bắt không được, bèn nhanh chóng lao xuống mặt đất, khó khăn lắm mới đi trước một bước che chắn ở dưới người tôi.Tôi cứ như vậy bất ngờ nhào lên lưng anh, môi của tôi vừa vặn để lên gáy anh, như có một ký ức xa xôi nào đó ập đến dẫn đường cho hàm răng của tôi tìm kiếm bờ vai anh.Tôi theo phản xạ muốn há mồm ra cắn, thật vất vả mới nhịn xuống được thì lại nghe thấy anh rốt cuộc lại mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Em không biết anh thật sự rất ghen sao? Trong thời gian dài đến bốn năm mà em ngày nào cũng đi theo Viện Viện, đối xử với cô ấy tốt như vậy.”“Không phải là anh đặc biệt tìm em đến chữa bệnh cho cô ấy sao?” Nói thật, ở trong chuyện này, tôi thật sự rất bị lừa gạt, rất bị lừa gạt. Cứ dựa vào bản tâm bản tính mà điều trị cho Viện Viện, lúc quay đầu lại mới biết, tất cả đều là ai đó cố ý lên kế hoạch.“Anh thật sự cảm thấy tình cảm của Hà Viện Viện dành cho em rất không bình thường. Thành thật mà nói, anh rốt cuộc ở chỗ nào, sống chung với ai, cụ thể đang làm những chuyện gì, cô ấy đều không quan tâm lắm, nhưng lại hết mực quan tâm đến hạnh phúc của em. Thật ra, từ lần trước anh bị thương ở châu Phi, anh đã cùng cô ấy nói chuyện rõ ràng nghiêm túc, cũng hứa là sẽ vào lúc thích hợp mà để cho cô ấy quyền lợi cũng như tự do theo đuổi hạnh phúc, cho nên, nửa năm này, cô ấy đồng ý phối hợp với kế hoạch của anh, ở nơi đông người cùng anh diễn kịch.” Anh hơi dừng một chút, rồi lại tiếp tục mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Cô ấy vẫn nhớ một câu nói của em……”“Câu gì?” Tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn.“Em chẳng phải từng đã nói với cô ấy, sự tự do quan trọng nhất của một người là tự do về tâm hồn; điều dũng cảm nhất của một người là dám cho khiêu chiến với điều hèn nhất nhất trong lòng mình!”Đúng là tôi đã từng nói như vậy. Trước khi chia tay Viện Viện, tôi từng nói với cô ấy: “Nếu có một ngày * Viện Viện của tôi học được cách thản nhiên đối diện với tất cả mọi điều cuộc sống đã giao cho chúng ta, có can đảm thừa nhận khó khăn và đau khổ thì cũng có nghĩa là quá trình điều trị của tôi cuối cùng đã thành công!”“Chuyện giữa chúng ta, anh không biết cô ấy cụ thể biết được bao nhiêu, nhưng mỗi lần cô ấy nhìn thấy anh đều luôn không ngừng nhắc tới em, nhất mực lo lắng cho hạnh phúc của em.” Anh nhìn một cái, lại mở miệng, cười cười nói: “Bao gồm cả lần này, cần cô ấy đến châu Phi công khai bộc lộ quan điểm, ban đầu cô ấy cũng không muốn, nhưng nghe anh nói em muốn có một con thú hoang châu Phi làm thú cưng thì cô ấy không chút do dự mà xuất phát.”“Em nói muốn có một con thú cưng hồi nào?” Tôi rốt cục vẫn nhịn không được há mồm, hướng về phía cổ của anh, hung hăng cắn xuống. Ai đó có phải nên bớt phóng túng đi một chút không nhỉ, đừng có lúc nào cũng thể hiện cái bản chất gian thương lợi dụng người khác từ ngón chân cho đến sợi tóc như thế này chứ.Anh đau đến cả người cũng không điều khiển được mà co rụt lại, rốt cuộc từ từ xoay người, kéo tôi từ trên lưng xuống, ôm vào lòng, từ t