XtGem Forum catalog
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322834

Bình chọn: 7.5.00/10/283 lượt.

biệt ai với ai, mỗi người trong tổ đều sẽ phải hỗ trợ cho thành viên tổ 1.

Cộc… Cộc…

Bạch Tố Như lịch sự gõ cửa phòng sáng tạo, các thành viên tổ 1 đều có mặt ở đó. Hoa Hỉ – Tổ trưởng tổ 1 nhìn thấy hai người liền cười tươi, niềm nở chào đón. Những người kia cũng lên tiếng chào, nghe qua có vẻ thân thiết nhưng thật ra thì khách sáo vô cùng. Hạnh Nguyên cùng Bạch Tố Như đi vào trong, khi đi qua chỗ Tiểu Thu không quên cười với cô ấy. Tiểu Thu cười gượng gạo, cố ra ám hiệu rằng chuyện sắp tới có lẽ cô sẽ phải chịu thiệt thòi.

“Chắc hai người cũng biết chỉ thị của giám đốc, với chúng tôi vấn đề này cũng không quá quan trọng nhưng giám đốc đã nói thế thì cứ phải thi hành thôi.” Hoa Hỉ nói có phần miễn cưỡng, ánh mắt cô ta đảo qua Hạnh Nguyên, có chút khinh miệt rồi nhanh chóng nhìn về phía át chủ bài của mình, giọng đắc thắng. “Helena, em chọn đi.”

Helena, cục cưng của Hoa Hỉ đồng thời cũng là một trong các thiết kế xuất sắc của tập đoàn S. Cô ta vào công ty cùng đợt với Hạnh Nguyên, tài năng có nhưng nhân phẩm khá tệ, thường xuyên đỏng đảnh, yêu cầu quá đáng với người khác. Helena nhìn tờ danh sách Hoa Hỉ đưa, rồi lại nhìn Bạch Tố Như và Hạnh Nguyên, khóe môi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt.

“Thật may mắn vì được chọn đầu tiên, có thiết kế tài năng của tổ 3 giúp đỡ, tin rằng năng suất làm việc của tôi sẽ rất tốt.” Vừa nói vừa bước đến trước mặt Hạnh Nguyên, giơ bàn tay phải ra. Mặt cô không chút biến sắc, từ từ đưa tay ra bắt lại. Có thể cảm nhận rõ cái lạnh cùng sự đe dọa toát ra từ bàn tay Helena nhưng cô không run sợ, mỉm cười nhìn thẳng vào cô ta.

“Mong là sẽ giúp ích được cho cô.”

TBC

CHƯƠNG 4

Chương 4

Nhớ rất nhớ

Không lúc nào cô có thể quên nụ cười của anh, ánh mắt ấm áp nhìn cô trìu mến. Sự quan tâm dịu dàng mà chan chứa tình cảm ấy, làm sao để một lần nữa được hưởng thụ nó?

Nhà ăn của tập đoàn S thường xuyên nhộn nhịp vào giờ ăn trưa, hôm nay lại thêm một lần dậy sóng khi thông tin từ phòng thiết kế lọt ra ngoài. Bàn nào cũng túm năm tụm ba lại chỉ trỏ này nọ, đặc biệt khi hai nhân vật chính lần lượt xuất hiện ở cửa ra vào. Tuy rằng cả hai đều không bận tâm đến những lời nói kia nhưng suy cho cùng, họ cũng chỉ là con người, không thể không có cảm xúc, không vui hay không buồn.

“Anita, thực sự xin lỗi chị. Em đã rất muốn tìm chị hợp tác mà không chờ Helena cô ta lại chơi hiểm như vậy.” Tiểu Thu chọc chọc vào đĩa cơm của mình, rồi ngẩng lên nhìn Hạnh Nguyên ánh mắt biết lỗi. Cô mỉm cười lại, khuôn mặt không thể hiện ra sự buồn bã hay khó chịu.

“Không sao mà, em đừng nói như thế. Hợp tác với ai cũng vậy thôi, mục đích của chúng ta không phải là tạo ra lợi nhuận cho công ty sao?”

“Em biết nhưng Helena xưa nay nổi tiếng đanh đá, cô ta sẽ không để yên cho chị đâu.”

“Yên tâm đi Tiểu Thu, chị sẽ ứng phó được. Chỉ cần làm tốt công việc của mình, cô ấy sẽ chẳng có cớ gì mà hoạch họe chị.”

Cô mỉm cười kiên định rồi cúi xuống tiếp tục ăn bữa trưa dang dở, không cho Tiểu Thu cơ hội nói tiếp. Tiểu Thu nhìn cô vừa ái ngại vừa bất lực, trong lòng có bao nhiêu điều muốn nói mà lại chẳng thể nói ra, đành lặng lẽ trút giận vào đĩa cơm tội nghiệp.

Ăn uống nghỉ ngơi xong, Hạnh Nguyên vội vàng trở về phòng làm việc. Công việc mà tổ cô phải nhận từ sáng đến giờ vẫn chưa ra đâu vào với đâu, e rằng hôm nay sẽ phải tăng ca. Cả tổ thay phiên nhau đi đi lại lại từ văn phòng cho đến phòng lưu trữ, ngay cả tổ trưởng cũng không ngoại lệ. Ai nấy đều mệt mỏi nhưng chẳng dám ca thán nửa lời.

“Thôi thôi mọi người dừng tay, đã muộn quá rồi, về nghỉ thôi, mai làm tiếp.” Câu nói của Bạch Tố Như như nắng ấm sau cơn mưa rào, mọi người vui mừng hớn hở, vội vàng thu xếp đồ đạc, chuẩn bị ra về.

“Hôm nay đúng là cực hình, ôi đã muộn thế này rồi cơ à?” Tiếng của Tiểu Tề vang lên làm cả phòng bật cười sảng khoái, anh chàng này lúc nào cũng nói cái giọng yểu điệu như con gái. Hạnh Nguyên không thể không cười theo, dù có đang chăm chú vào việc gì đó cô cũng phải dừng lại khi Tiểu Tề lên tiếng.

“Anita, vẫn còn chưa đi sao?” Mọi người đã về hết, Bạch Tố Như khóa cửa văn phòng xong quay ra thấy Hạnh Nguyên vẫn còn ngồi bên bàn làm việc, bèn tò mò đi đến. Cô ngẩng lên nhìn tổ trưởng của mình, cười gượng gạo.

“Em định làm nốt chỗ này đã.”

“Việc không có gấp, để mai làm cũng được. Muộn rồi mau về nghỉ ngơi đi.”

“Em không sao, chị cứ đi trước đi.” Bạch Tố Như có phần bất lực nhìn cô, tính cố chấp ăn sâu như vậy rồi cô cũng chẳng thuyết phục được, đành căn dặn vài câu rồi đi ra thang máy. Nhìn theo cho đến khi bóng dáng Bạch Tố Như khuất dần sau lớp cửa kính, cô trở lại với đống tài liệu trong laptop. Đây là những mẫu thiết kế cô làm theo cảm hứng nhất thời, đặc biệt là những lúc nghĩ về anh. Không theo một xu hướng nào, cũng không có sự xuyên suốt gì cả, chỉ là cảm xúc bất chợt đến.

Những mẫu thiết kế tuy không được chăm chút quá nhiều nhưng lại là những mẫu cô rất thích. Chúng nhẹ nhàng, đơn giản mà lại chan chứa niềm vui, hạnh phúc. Cô đã từng mong sẽ có ngày chúng trở thành trang phục, được mặc trên người cô và đương nhiên