Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322842

Bình chọn: 9.00/10/284 lượt.

của mình, âm thầm quan sát những người đã ở bên mình một thời gian dài, lòng Hạnh Nguyên càng thấy không yên. Ngày trước khi quyết định vào tổ 3 cũng là có nguyên nhân của nó, cô ở đây đã lâu như vậy, giờ chuyển đi thật không can tâm. Tổ 1 là nơi có thể phát huy tài năng của cô nhưng tổ 3 mới là nơi đem lại cho cô sự cảm nhận về tình cảm giữa con người với con người. Dù thế nào cũng phải đưa ra quyết định, cô chẳng thể chần chừ và sẵn sãng đối mặt với tất cả, cho dù nó có khó khăn đến đâu cô cũng làm được.

Cộc… Cộc…

“Mời vào.”

Giọng nói lạnh lùng vang lên sau cánh cửa gỗ kín mít, Hạnh Nguyên hít một hơi thật sâu, tự tin bước vào. Minh Hải đang ngồi bên bàn làm việc, chăm chú xem các mẫu thiết kế của đợt hàng thu đông, không buồn ngẩng lên nhìn cô. Cô cất tiếng nhỏ nhẹ, mắt nhìn anh chăm chú.

“Giám đốc Thẩm.”

“Ngồi đi.”

Ngang tầm mắt, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt anh. Đường nét thật đẹp, trán cao, lông mày rậm, mũi thẳng, viền môi mỏng càng cho thấy vẻ lãng tử quyến rũ. Nhưng có lẽ đẹp nhất vẫn là tròng mắt màu cà phê kia, sức hút của nó thật mãnh liệt. Cô nhìn mãi không thôi, dường như quên mất thời gian, không gian lúc này chỉ có riêng hai người. Mãi cho đến khi anh cảm nhận được cái nhìn như muốn đọc thấu tâm can mình mới ngẩng lên, đằng hắng gọi cô.

“Anita, cô đã có câu trả lời cho tôi rồi phải không?”

“À, vâng.” Cô giật mình bởi giọng nói của anh, ánh mắt vội lảng đi chỗ khác khi bắt gặp ánh nhìn đầy thăm dò kia, chậm chạp lên tiếng. “Cám ơn sự chiếu cố của công ty và giám đốc dành cho tôi, nhưng tôi vẫn giữ nguyên quyết định của mình.”

“Vậy sao?” Những tưởng anh sẽ nổi cáu, hoặc không thì nhìn cô bằng ánh mắt tức giận, tra hỏi một cách châm biếm như ngày hôm qua. Nhưng anh lại chỉ buông ra hai từ đơn giản, là câu hỏi lại nhưng ngữ khí thì lại không hề bất ngờ, dường như anh đã đoán biết được cô sẽ không thay đổi lập trường của mình.

“Được thôi, tôi xưa nay chưa từng ép buộc nhân viên, cứ làm theo ý cô đi.” Minh Hải rời khỏi chỗ, bước đến bên cửa kính ngăn cách giữa văn phòng và không khí bên ngoài, khẽ nén hơi thở dài. Ánh mắt anh đau đáu nhìn ra phía xa xa, mặt trời chiếu vào cũng chẳng làm chói mắt. Có một sự trầm mặc, bí ẩn nào đó mà Hạnh Nguyên dù cố gắng lắm cũng không thể đọc nổi, cô đành ngồi yên, vân vê tay áo.

“Cô hãy nhớ cho rõ, từ nay công ty sẽ không đầu tư cho cô nữa. Ngoài ra, tổ 3 sẽ phải làm công việc phụ giúp giống như các tổ khác.”

Lời nói mạnh mẽ đầy uy quyền của anh lại vang lên, không buồn ngoái lại nhìn cô. Cô từ từ đứng dậy, có chút lưu luyến chưa muốn đi. Muốn nhìn anh thêm chút nữa, lại muốn hỏi rõ anh tại sao không nhớ chút gì về cô. Cuối cùng thì cô vẫn phải kìm lại cảm xúc, lẳng lẽ bước ra ngoài.

Nắng vàng dễ dàng lan tỏa trong hành lang rộng lớn lắp đầy kính trắng, soi rõ con đường cô đang bước đi. Bóng cô hiện lên rõ mồn một, nhưng nó thật mong manh và yếu đuối. Cô khẽ hít một hơi dài, kìm chế những giọt nước mắt khổ đau sắp rơi xuống. Anh đã quên cô rồi, không còn nhớ một chút nào cả. Có lẽ trong mười năm qua, chưa một lần nào anh nhớ đến người con gái dù anh không hẹn thề vẫn nhất quyết chờ anh là cô. Cô dường như đã tự khiến cho bản thân mình ngày càng rơi xuống vực thẳm không đáy, không có cơ hội để quay đầu nữa.

“Chết rồi, đống giấy tờ này lộn xộn thế này, lọc ra đến bao giờ mới xong?” Vừa xuống đến phòng thiết kế, Hạnh Nguyên đã nghe thấy giọng đang ca thán của Tiểu Tề, anh chàng mồm mép nhất tổ. Không khỏi băn khoăn, cô bước nhanh về phía tổ của mình. Thật không thể ngờ, ai nấy đều đang rất bận rộn. người thì ôm đống giấy vừa nặng vừa cao đi đi lại lại, người thì hết xem tờ này lại xem tờ kia, bàn làm việc toàn giấy với mẫu thiết kế. Hạnh Nguyên không khỏi ngạc nhiên, vừa định lên tiếng thì Bạch Tố Như bất ngờ xuất hiện, nhìn cô đầy oán than.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Giám đốc vừa có lệnh, từ nay chúng ta sẽ phải làm các công viêc như của tổ 4 và tổ 5. Ngoài ra còn phải phụ giúp tổ 1 trong khâu thiết kế nữa.”

“Thật không ngờ giám đốc này vừa mới nhậm chức đã hống hách như vậy, không biết là chúng ta có Anita là thiết kế hàng đầu sao?”

“Ôi đến chết mất, xưa nay chúng ta có bao giờ phải động vào mấy thứ này, toàn là mấy tổ kia làm.”

Từ tổ trưởng cho đến Tiểu Lục rồi Minh Hy đều than vãn, Hạnh Nguyên nhìn họ không khỏi khó xử. Khi từ chối việc chuyển sang tổ 1, cô cũng đã lường trước mình sẽ không còn được thảnh thơi như trước, nhưng thật không ngờ là cả tổ cũng bị cô làm liên lụy. Giờ thì không phải cô làm cô chịu nữa, cô thấy rất áy náy trong lòng, muốn nói rõ sự tình nhưng lời đến cổ rồi lại ứ nghẹn, không tài nào thoát ra được.

“Anita, mau qua tổ 1 với chị.” Bạch Tố Như sau khi ra vào văn phòng mình vài lần liền đi đến chỗ Hạnh Nguyên, chán nản nói với cô. Cô không nói gì, im lặng theo chân cô ấy ra thang máy lên tầng trên. Thật ra toàn bộ phòng thiết kế đều nằm ở tầng chín, nhưng đó chỉ là văn phòng, nơi dành cho việc thiết kế rồi đính phụ kiện, thử trang phục nằm ở các tầng khác. Trong lúc đi cô cũng được nghe Bạch Tố Như nói qua, không phân