
ng ta ra ngoài?” Sau khi Úc Hàn Yên ăn sáng xong, đi tới phòng khách nhìn Tề Mẫn hỏi.
“Cháu ở đây chờ chị Lam dậy.” Tề Mẫn cười ngọt ngào.
Úc Hàn Yên gật đầu một cái, cùng Lăng Diệp đi lên tầng thay quần áo.
“Tại sao hôm nay em lại tới đây?” Lăng Húc ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, nhìn cô săm soi, hỏi.
Tề Mẫn cố làm ra vẻ thoải mái: “Tiểu Mẫn có mấy lời muốn nói trực tiếp với anh.”“Nói.” Đôi môi đỏ mọng của Lăng Húc khẽ mở, phun ra một chữ ngắn gọn.
Tề Mẫn hít sâu một hơi, nói: “Em quyết định không thích anh nữa.”“Hả?” Lăng Húc nhíu mày, có chút kinh ngạc.
Hốc mắt Tề Mẫn có chút ướt ướt, ở trên miệng lại treo nụ cười thật to, thoạt nhìn khiến người ta rất đau lòng.
“Đây là yêu cầu của anh mà, em sẽ đáp ứng.”“Em không muốn làm cho anh tức giận.” Cô dừng một lúc, trong giọng nói xen lẫn một loại dễ vỡ của pha lê.
“Thật không?” Lăng Húc nghiền ngẫm, hỏi ngược lại.
“Ừhm, anh đã có người trong lòng rồi, em sẽ không quấn anh nữa.” Tề Mẫn dùng đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của Lăng Húc, nói kiên định.
“Nếu em thật sự hiểu chuyện như vậy, anh rất vui.” Lăng Húc cong môi, nói.
“Nhưng mà, anh Húc có thể vuốt tóc em giống như trước đây được không?” Tề Mẫn nói có chút cầu xin.
“Tại sao?” Lăng Húc nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Em muốn hồi tưởng về thời điểm trước anh vẫn còn tốt với em.” Trong đôi mắt Tề Mẫn có chút đau buồn, nói.
Lăng Húc thở dài một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, đưa tay lên vuốt vuốt tóc cô: “Trong mắt anh, em vẫn là em gái của anh, điều này không bao giờ thay đổi.”“Nhưng ngày hôm đó, lúc anh từ máy bay xuống, đã đối xử với em rất lạnh lùng, tàn nhẫn.” Tề Mẫn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lăng Húc giống như con thú nhỏ bị thương, uất ức tố cáo.
Khóe miệng Lăng Húc giật giật, lẩm bẩm: “Vậy sao.”Anh không tiếp tục giải thích về vấn đề này nữa, mà nói: “Em chơi một mình ở đây, anh đi xem cô ấy đã dậy chưa.”Nói xong, anh xoay người đi lên tầng.
Tề Mẫn nhìn bóng lưng của anh, môi khẽ cong lên, trong mắt tràn đầy khát vọng.
Chỉ một lúc sau, Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đã cùng đi xuống tầng.
Úc Hàn Yên liếc nhìn Tề Mẫn đang ngồi nhu mì trên ghế sofa, cười nói: “Vậy chúng ta đi ra ngoài, cháu ở đây chơi với anh chị nha.”“Dạ, tạm biệt bác gái!” Tề Mẫn gật đầu thật sâu, nói.
“Đã tỉnh rồi sao?” Lăng Húc vừa mở cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy người trên giường đã mở hai mắt, ngay sau đó dịu dàng hỏi.
Từng cảnh tối hôm qua xuất hiện lại trong đầu Phong Khuynh Lam, nhiệt độ trên mặt cô không ngừng tăng lên, xoay người đưa lưng về phía Lăng Húc.
“Có khó chịu ở đâu không?” Lăng Húc đi vòng qua trước mặt cô, ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn cô hỏi.
Không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong liền khiến cho Phong Khuynh Lam một bụng tức giận, lập tức gắt gỏng: “Sao tối hôm qua anh không quan tâm đến cảm nhận của tôi một chút đi!”“Anh vừa ăn mặn, khó tránh khỏi việc không nhịn được ăn nhiều hơn vài phần, em phải hiểu chứ.” Lăng Húc điềm nhiên nói.
“Tôi cũng là lần đầu tiên! Sao anh không hiểu!” Phong Khuynh Lam chất vấn.
“Anh hiểu mà, cho nên tối hôm qua anh đã không làm thêm mấy lần nữa còn gì?” Lăng Húc vô tội đáp.
“......” Phong Khuynh Lam phát hiện, ngoài việc trừng mắt với anh, cũng chỉ có thể trừng mắt.
Lăng Húc buồn cười đưa tay lên véo mặt cô, nói: “Cái bao tử cũng trống rỗng rồi đi.”Phong Khuynh Lam nhăn mày, đưa tay bắt lấy tay anh, cho lên mũi ngửi ngửi, nói: “Không phải mùi sữa tắm của anh, cũng không phải là mùi dầu gội của anh, lại càng không…”“Đã sờ qua tóc Tiểu Mẫn.” Lăng Húc cắt đứt suy đoán của cô, thành thật khai báo.
Phong Khuynh Lam ném tay anh ra, lạnh lùng nói: “Đừng có dùng bàn tay đã chạm qua người phụ nữ khác đụng vào tôi.”Lăng Húc nhíu nhíu mày không thể nhìn ra, nói: “Cô ấy là em gái.”“Cô ấy với anh không có quan hệ máu mủ, cô ấy còn thích anh.” Phong Khuynh Lam trầm giọng nói.
“Cô ấy nói sẽ không thích anh nữa.” Lăng Húc nhìn chằm chằm mặt cô, nói.
“Tiểu Lam, em ghen hả?” Anh hỏi có chút hưng phấn.
Phong Khuynh Lam xù lông, lập tức nói: “Anh mới ghen!”“Được được được, anh ghen.” Lăng Húc thỏa hiệp vô điều kiện.
Phong Khuynh Lam hừ nhẹ một tiếng, khó nhìn ra khóe miệng đã cong lên.
“Cô ấy vẫn đang ở đây?” Cô dừng một chút, hỏi.
“Ừ, đang xem ti vi một mình dưới phòng khách tầng một.” Lăng Húc đáp.
“Một mình?” Phong Khuynh Lam nhíu mày, có chút ngạc nhiên lặp lại.
“Ừ, cha với mẹ đi ra ngoài rồi.” Lăng Húc gật đầu.
“Anh xuống với cô ấy trước đi, tôi dậy đây.” Phong Khuynh Lam ngồi thẳng người, nói.
Lăng Húc ôm lấy cô, nói cực nhanh câu “Miệng anh chưa chạm qua người khác”, hôn lên môi cô.
Anh dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, mạnh mẽ tiến vào khu vực riêng của cô, lấy phong thái phóng túng càn quét qua từng ngóc nghách.
Cuối cùng, anh lưu luyến rời khỏi môi lưỡi ấm áp của cô, còn chưa đã liếm liếm môi của mình.
“Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em.” Lăng Húc buông cô ra, đứng dậy rời đi.
Phong Khuynh Lam nhìn bóng lưng anh, trong mắt tựa như có tia say đắm.
“Anh Húc, chị Lam vẫn chưa dậy à?” Tề Mẫn thấy một mình Lăng Húc xuất hiện