
n dù gì cũng đã gặp qua mọi trường hợp lớn nhỏ, trước đó sau một chút kinh ngạc, rất nhanh liền định thần tiếp nhận.
Dany xinh đẹp, không thể nghi ngờ đã khiến cho rất nhiều nam giới động lòng; mà sau lưng cô là tập đoàn Đan Thị, càng khiến cho những người đó chộn rộn.
Bọn họ vây quanh cô, ra sức lấy lòng.
Từ nhỏ đến lớn, Dany đều sống trong môi trường này, cô trong bữa tiệc, như cá gặp nước, tiến lùi có chừng mực.
Trong lòng Tề Ngôn rất khó chịu, giống như báu vật của mình bị người khác nhóm ngó.
Chỉ có điều, anh không dám phát tác, bởi vì đây là hôn lễ của Diệp.
Cho dù tâm trạng của anh có tệ hơn nữa, cũng chỉ có thể cười.
Tuy Dany đang đối phó với người khác, nhưng lúc nào cũng để ý đến tình huống xung quanh Tề Ngôn, không thể trách cô đã lo lắng, bởi vì thật sự có quá nhiều cô gái trang điểm lộng lẫy vây quanh anh.
Người không thích ứng khi bị chúc rượu nhất là Thiên Nhất.
Hắn làm sao đã trải qua tình huống cậy thế như thế này, vốn đã không giỏi về việc giao thiệp với người lạ, giờ phút này tay chân càng thêm luống cuống.
Người ta nói chuyện với hắn, hắn liền cười ngây ngốc; người ta mời hắn uống rượu, hắn liền từ chối, thật sự không thể từ chối nữa, hắn liền nhắm mắt uống.
Cũng may, hắn còn biết giữ vững trận địa, uống rượu vang có nồng độ thấp.
Mặc dù như vậy, nhưng đầu óc hắn vẫn bắt đầu choáng váng như cũ.
Thiên Nhất thử sử dụng ánh mắt cầu cứu Mạc Vũ, nhưng đối phương căn bản không bắt được tín hiệu của hắn.
Một lúc sau, Úc Hàn Yên rút cuộc không xem nổi nữa.
Cô huých vào tay Lăng Diệp, sau đó nhìn về phía Thiên Nhất.
Lăng Diệp biết ý cô, ngay sau đó lên tiếng: “Thiên Nhất, tôi thấy Vũ có chút say rồi, cậu dìu cậu ấy vào nghỉ ngơi đi.”
Thiên Nhất như nhận được đại xá, vội vàng gật đầu một cái, lách khỏi đám người đang vây quanh mình, đi về phía Mạc Vũ.
Mạc Vũ là điển hình của “ngàn chén không say”, chút rượu này thật sự chẳng có ảnh hưởng gì lớn với anh, chỉ là nhiệt độ cơ thể lên cao một chút thôi.
Nhưng mà, có cơ hội ở riêng với Thiên Nhất, anh cũng không ngại giả say.
Thiên Nhất đi tới bên cạnh anh, còn chưa kịp làm ra hành động gì, đã cảm thấy sức nặng một bên người, chỉ thấy mặt anh ửng đỏ dựa vào mình.
Thật ra thì cho dù Mạc Vũ có say hay không, Lăng Diệp đã lên tiếng, cũng không có ai dám mời rượu anh nữa.
“Anh đi toilet.” Bạch Triết Hiên nhìn về phía người ngồi bên cạnh mình, trầm giọng nói.
Người phụ nữ lơ đễnh gật đầu một cái.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi tới sau lưng Lăng Diệp, cúi xuống tai anh, nhỏ giọng nói: “Bang chủ, hắn đã rời khỏi đại sảnh bữa tiệc.”
Con mắt hẹp dài của Lăng Diệp sâu không thấy đáy, chỉ nghe thấy giọng nói thản nhiên của anh: “Đi theo.”
Người kia đáp “vâng”, rồi lui xuống.
Đôi mắt to của Úc Hàn Yên tò mò nhìn Lăng Diệp.
Lăng Diệp cười cười, dịu dàng nói: “Không phải bận tâm, cứ giao cho anh.”
Có lẽ thấy Lăng Diệp và Úc Hàn Yên đang không ăn gì, có người bưng ly rượu xông tới.
Úc Hàn Yên theo bản năng định bưng ly rượu lên, lại bị Lăng Diệp trừng mắt nhìn, không thể làm gì khác hơn đành ngượng ngùng thu hồi tay lại, cười nói với những người đó: “Mọi người cũng nhìn thấy, anh ấy không cho tôi uống.”
“Không sao, không sao, có thể hiểu được.”
“Tổng giám đốc Lăng đối với bà đúng là rất yêu thương nha.”
“Phu nhân thật có phúc lớn, được Lăng tổng giám đốc trông nom cùng thương tiếc.”
......
Vì vậy, nhiều người thay đổi thành đem mục tiêu chuyển đến trên người Lăng Diệp.
Chỉ có điều, Lăng Diệp ngược lại không có áp lực quá lớn, cái chính là anh có không uống, người khác cũng chẳng dám nói gì.
Một lát sau, người áo đen lúc trước lại xuất hiện bên cạnh Lăng Diệp, thì thầm với Lăng Diệp một hồi, cung kính chờ chỉ thị của đối phương.
Lăng Diệp đang định nói gì đó, liền liếc thấy bóng dáng Bạch Triết Hiên nơi xa.
Nếu hắn đã xuất hiện ở đại sảnh bữa tiệc, vậy thì không phải trực tiếp đối với hắn sẽ tốt hơn sao.
Vì vậy, anh nói nhỏ: “Lui ra đi.”
“Chúng ta đi mời rượu thôi.” Bạch Triết Hiên bưng khay có bảy ly rượu xuất hiện tại chỗ ngồi lúc trước của hắn, cười nói với nữ kim chủ của mình.
Người phụ nữ hơi sửng sốt, ngay sau đó nói đùa: “Em thế nào lại không biết anh còn có sở thích làm bồi bàn đây?”
Bạch Triết Hiên ngoắc ngoắc khóe môi, nói: “Như thế này mới có thể tỏ rõ thành ý của chúng ta.”
Người phụ nữ nhíu mày, miễn cho ý kiến, đứng dậy, khoác bên tay còn lại của hắn, đi về phía bàn chính, đồng thời hỏi: “Vậy tại sao là bảy ly?”
“Bàn chính có năm người, cộng thêm chúng ta, không phải là bảy sao.” Bạch Triết Hiên giải thích.
Người phụ nữ nói có chút tán thưởng: “Anh nghĩ thật chu đáo, ý định lúc trước của em chỉ là mời rượu vợ chồng Lăng Diệp thôi.”
Bạch Triết Hiên không nói tiếp nữa, hắn chỉ muốn gia tăng xác suất thành công cho mình mà thôi.
“Không biết mọi người có thể nhường đường một chút không?” Đứng ở phía ngoài đoàn người, Bạch Triết Hiên lên tiếng.
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy là Bạch Triết Hiên, phần lớn đều có tâm trạng chờ x