Tính kế xem mắt

Tính kế xem mắt

Tác giả: Tử Văn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324253

Bình chọn: 9.00/10/425 lượt.

ất muốn em ở lại bên cạnh anh, nhưng là….”

Tống Tĩnh Ninh ai oán thở dài.

“Chúng ta thiếu tiền của bọn họ, người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu.”

“Anh Tống…”

“Gọi tôi là anh là được.”

Tống Tĩnh Ninh ngắt lời Đỗ Phù Lãng, nói, làm một bộ dáng như ‘không cần khách khí’ vậy.

Anh? Đỗ Phù Lãng nhướng mày, từ chối cho ý kiến. Người này rõ ràng còn ít tuổi hơn hắn, vậy mà muốn hắn gọi là anh sao? Người này đúng là không lúc nào không nghĩ cách chiếm tiện nghi của anh.

“Anh,”

Anh không quá tình nguyện gọi một tiếng.

“Không nên quá đề cao chuyện tiền nong ở đây.”

Anh cũng không hi vọng việc mình và Tống Ninh duy trì quan hệ với nhau dựa vào tiền bạc mà không được bình đẳng, có thể anh không ngại, nhưng với cô thì chưa chắc.

Đỗ Phù Lãng chỉ đơn giản nói một câu, thế là có thể khiến cho tâm trạng của Tống Ninh Ninh đang vô cùng rối bời trở nên an tâm hẳn. Khóe miệng Tống Tĩnh Ninh giương lên, cánh tay khoác lên vai em gái.

“Làm chuyện gì cũng phải biết nặng biết nhẹ, bây giờ phó tổng cần em hơn, cho nên em đi đi, coi như em chuyển công tác đi làm ở công ty khác vậy, cứ sáng chín giờ, chiều năm giờ….”

“Tôi muốn được bảo vệ 24/24.”

Nghe thấy câu này, Tống Tĩnh Ninh hít vào một ngụm khí lạnh, mắt trừng nhìn về phía Đỗ Phù Lãng. Không phải là hắn muốn đưa Ninh Ninh về nhà hắn chứ?

Đỗ Phù Lãng cũng thong thả nhìn lại Tống Tĩnh Ninh, anh cảm thấy vô cùng sung sướng trong lòng vì đã có thể nhìn thấy bộ mặt bị khiêu khích của Tống Tĩnh Ninh.

Đáng chết! Trong lòng Tống Tĩnh Ninh khẽ nguyền rủa một tiếng, không ngờ chính bản thân mình cũng có lúc sơ sảy mà dẫn sói vào nhà như vậy.

Tống Ninh Ninh không chú ý đến việc hai người đàn ông còn đang giương mắt lên đấu đá lẫn nhau giữa không trung, bởi bản thân cô còn đang mải miết suy tính chuyện này nên làm như thế nào mới tốt.

“Được.”

Cô vỗ tay một cái, làm ra vẻ quả quyết.

“Tôi hiểu rồi. Tạm thời bây giờ tôi sẽ đi theo bảo vệ phó tổng.”

“24/24h.”

Đỗ Phù Lãng lên tiếng nhắc nhở.

“Không thành vấn đề.”

Tống Ninh Ninh hào sảng nói. Cô căn bản còn chưa suy nghĩ tỉ mỉ về ý nghĩa của câu nói kia.

“Tôi sẽ lấy mạng của mình ra bảo đảm sẽ bảo vệ được anh.”

Đỗ Phù Lãng nghe được lời của cô, trong lòng thở dài.

“Không nghiêm trọng như vậy, tôi cũng không cần mạng của em.”

“Cái con người này, thật là phiền phức.”

Cô xì một tiếng.

“Đây chỉ là một loại hình dung mà thôi.”

Cô xì một tiếng.

“Đây chỉ là một loại hình dung mà thôi.”

“Chờ một chút, chờ chút!”

Tống Tĩnh Ninh vội vàng nói.

“Tôi không tán thành thời gian công việc như vậy…”

“Muốn tán thành cái gì? Không cần chậm chạp như vậy!”

Cô trừng mắt nhìn anh trai một cái.

“Hiện tại việc an toàn của phó tổng là quan trọng nhất!”

“Nhưng mà…”

Trinh tiết của em gái hắn cũng vô cùng quan trọng a…. Tống Tĩnh Ninh quả thật vô cùng khổ tâm mà không nói ra được.

“Không nhưng mà gì hết!”

Lần thứ hai cô cắt ngang lời nói của anh trai, quay đầu sang nhìn Đỗ Phù Lãng tiếp tục nói.

“Khi nào thì tôi cần phải báo danh?”

Ánh mắt Đỗ Phù Lãng dịu nhìn cô.

“Ngay bây giờ.”

“Có thể!”

Cô gật đầu.

“Bất quá tôi không có những trang phục đặc trưng của trợ lý riêng.”

“Tôi đưa em đi mua.”

Đỗ Phù Lãng đứng lên, an ủi xoa đầu cô.

“Ghi vào sổ sách của công ty.”

Tống Ninh Ninh đưa mắt nhìn hắn một lượt.

“Đương nhiên là sẽ ghi vào sổ sách của công ty, dù sao tôi cũng muốn đi bảo vệ anh. Chờ tôi một chút, tôi đi lấy chút đồ.”

Nói xong cô vội vã chạy ra ngoài.

“Này, cái này không nằm trong kế hoạch của tôi.”

Ngay khi em gái chạy ra khỏi phòng, Tống Tĩnh Ninh lập tức nói.

“Làm sao cậu có thể bắt em gái tôi ở bên cạnh cậu 24/24h được?”

“Đương nhiên tôi có thể.”

Đỗ Phù Lãng bình tĩnh nhìn lại hắn.

“Bởi vì tôi muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô ấy. Hơn nữa, nếu như anh muốn cô em gái mình có thể thay đổi từ một người thô lỗ trở nên dịu dàng, thì phải để cho cô ấy đi theo tôi 24/24h, như thế tôi sẽ bảo đảm, rất nhanh anh sẽ nhìn thấy cô ấy thay đổi.”

Giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa. Tống Tĩnh Ninh không có quá nhiều kỳ vọng đối với việc này, chẳng qua anh nhìn thấy đôi mắt thành khẩn của Đỗ Phù Lãng….

Anh thở dài, Ninh Ninh lớn rồi, anh nên buông tay thôi.

“Lần đầu tiên gặp cậu, tôi liền biết cậu không giống những người bình thường khác, xem ra cậu có thể nhìn ra và hiểu được cá tính chân thành đáng quý của em gái tôi.”

“Đúng là rất đáng quý. Nhưng vấn đề lớn nhất của cô ấy cũng chính là sự chân thành đó mà ra.”

Cô ấy quá độ tùy tâm sở dục, rất dễ sẽ chính vì nó mà gặp phiền toái.

Nghe được câu đó, Tống Tĩnh Ninh nhìn không được cười lăn lội.

Đỗ Phù Lãng không thèm quan tâm, mà tiếp tục nói.

“Tuy rằng lần này anh không cần tôi giúp đỡ, nhưng từ nay về sau, bất luận có xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh mở lời, toi nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.”

“Tôi chỉ có một việc cần cậu giúp đỡ.”

Đôi mắt đen tuyền của Tống Tĩnh Ninh mở lớn, cẩn thận nhìn hắn.

“Chăm sóc cho Ninh Ninh thật tốt.”

“Chuyện này không cần anh phải nhắc.”

“Tôi rất vui vì nghe được câu nói này của cậu, nhưng có một chuyện tôi nh


Polly po-cket