Insane
Tình đến muộn

Tình đến muộn

Tác giả: Thương Cẩm Duy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210540

Bình chọn: 10.00/10/1054 lượt.

n tới đó không xảy ra vấn đề gì chứ, công ty này và ba của Lâm Lâm không liên quan gì phải không?”

Trương Tân nói: “Cô yên tâm, lần này không phải do Cố tổng sắp xếp.”

Triệu Nhiên do dự một lát mới nói: “Vậy, vậy là anh sắp xếp sao?”

Trương Tân không đáp lại, chỉ nói một câu: “Tôi còn có việc, cúp máy trước.”

Triệu Nhiên nghe thấy âm thanh tút tút, liền thở dài. Sao cô lại ngốc như vậy chứ.

Trương Tân nhét điện thoại vào túi, đứng dậy cầm báo cáo tới gõ cửa phòng Cố Trì Tây. Gõ hai tiếng thấy không có người trả lời, Trương Tân liền đẩy cửa đi vào, toàn bộ cửa chớp đều đóng kín, rõ ràng bên ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ, nhưng trong căn phòng rộng lớn này lại u ám như động đen. Cố Trì Tây dựa lưng vào ghế, khép hờ mắt, không biết là ngủ hay tỉnh.

Trương Tân không lên tiếng, nhẹ nhàng đặt báo cáo trên tay lên bàn, vừa xoay người định đi ra thì nghe thấy Cố Trì Tây mở miệng nói: “Rót cho tôi một tách trà.”

Trương Tân trả lời: “Vâng.”

Mùi trà thanh đạm thoang thoảng trong phòng, Cố Trì Tây đứng lên, kéo mở cửa chớp, ánh sáng chiếu vào, làm cả phòng sáng hẳn lên.

“Gần đây cậu có theo dõi hành động của San San không?” Cố Trì Tây hỏi.

Trương Tân nói: “Chỉ xác định mỗi ngày cô ấy đều an toàn.”

Cố Trì Tây gật đầu, uống một ngụm trà, nói: “Hôm nay xem xong phần báo cáo này, từ ngày mai trở đi tôi sẽ nghĩ phép vài ngày, chuyện còn lại trong công ty cậu tự giải quyết đi, không phải chuyện quan trọng thì đừng tìm tôi.”

Trương Tân dừng một lát, nói: “Vâng.”

Đây là lần đầu tiên Cố Trì Tây yên tâm giao công ty cho hắn quản lý như vậy.

Cố Trì Tây lại hỏi: “Hai ngày nay Cố Lâm Lâm còn làm ầm ĩ không?”

Trương Tân nói: “Ngày hôm qua có tới, nhưng lại bị Uông tổng tự đến dắt về, hôm nay trước mắt còn chưa xuất hiện.”

Cố Lâm Lâm bị nhốt trong phòng, không ngừng cầm ghế phá cửa, “Mẹ, mẹ mau thả con ra! Con muốn đi gặp ba con!”

Uông Tiểu Kinh đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, ông ta không phải ba của con!”

Cố Lâm Lâm òa khóc lớn, “Ông ấy không phải ba con, vậy rốt cuộc ai mới là ba con? Ba con đang ở đâu?”

Uông Tiểu Kinh hít sâu một hơi, làm thế nào cũng không thể nói ra câu ba con đang bị giam ở trong tù, bà đành phải đổi phương thức, nói: “Không bao lâu nữa con sẽ nhìn thấy ba ruột của mình.”

Cố Lâm Lâm rống to: “Mẹ không dám nói cho con biết, có phải năm đó mẹ không chung thuỷ với ba con, ra ngoài tìm đàn ông cho nên mới chiến tranh lạnh với ba nhiều năm như vậy không? Mẹ, mẹ mau nói đi, người đàn ông đã cùng mẹ thông gian là ai?”

Uông Tiểu Kinh tức tới sôi máu, “Sao mày có thể nói ba ruột mình như vậy, ba mày là người đàn ông tài giỏi lại tốt hơn nhiều so với Cố Trì Tây!” Nếu không phải do Cố Trì Tây, bây giờ ông ấy sớm đã trở thành một nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy.

Cố Lâm Lâm cười lạnh, “Tốt thôi, vậy mẹ nói cho con biết đi, ba ruột con đang ở đâu? Mẹ lôi ông ấy tới cho con xem, để xem rốt cuộc ông ấy có giỏi hơn Cố Trì Tây không!”

Uông Tiểu Kinh bóp trán, “Lâm Lâm, con sẽ được gặp, còn nửa năm nữa, nửa năm sau con có thể nhìn thấy ba ruột của mình.”

Bình Đông, nửa năm cuối cùng này, sao lại gian nan như thế?

Chương 53

Tùng San và Triệu Nhiên cùng nhau đi đến công ty mà giáo viên hướng dẫn đã sắp xếp, nơi này cách trường học chỉ có mấy khu buôn bán, nó là một toà nhà cao tầng mới tinh, nhìn từ xa đã khiến cho người ta hài lòng. Kiến trúc và kết cấu bên trong rất cao cấp, mặt đá cẩm thạch sạch sẽ không dính một hạt bụi, sáng như gương, tại cửa thang máy tầng một có một bảng tên bằng kim loại, trên đó là tên những nhân viên công tác ở đây, có cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh.

Cửa thang máy mở ra, có mấy người mặc trang phục công sở đẹp đẽ tinh tế vừa nói vừa cười bước ra, nhìn thấy Tùng San và Triệu Nhiên, trong mắt họ không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc. Tùng San và Triệu Nhiên nhìn nhau, họ cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng. Hai người bọn họ ở trong cái công ty tồi tàn kia làm việc vặt cũng quen rồi, cho nên họ không nghĩ gì nhiều, cứ tuỳ tiện chọn đại đồ mà mặc, bây giờ nhìn đối phương, rồi lại nhìn chính mình, họ không hẹn mà cùng thấy xấu hổ.

Tốt xấu gì cũng nên mặc bộ nào cho đàng hoàng một chút. Mang cái dáng vẻ này ra đường thật là mất mặt sinh viên đại học A mà.

Tiếp đãi các cô là quản lý Triệu, cô ấy rất khách khí, hoàn toàn không có dáng vẻ huênh hoanh tự đắc như người quản lý ở công ty lúc trước, rất nhanh đã sắp xếp xong công việc cho hai người, Tùng San được phân tới phòng tài vụ hỗ trợ công tác thống kê và xác minh việc chi trả, Triệu Nhiên thì đi phòng hành chính tổng hợp phụ trách công tác photo và phân phát tài liệu, tuy cũng vẫn làm việc vặt, nhưng ít nhất môi trường làm việc rất tốt.

Đây là một công ty có vốn đầu tư nước ngoài, văn hoá văn phòng có xu hướng Tây hoá, tinh thần này thể hiện rõ trên người mỗi nhân viên, ngay cả lúc nói chuyện cũng dùng tiếng Anh, giữa đồng nghiệp với nhau đều gọi bằng tên tiếng Anh. Tùng San và Triệu Nhiên mới đầu không quen lắm, luôn có cảm giác mình đang xuyên không như phim truyền hình TVB vậy. Nhưng vì bầu không khí xu