Old school Swatch Watches
Tình đến muộn

Tình đến muộn

Tác giả: Thương Cẩm Duy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210762

Bình chọn: 8.5.00/10/1076 lượt.

hông kịp chuyến tàu cuối cùng bây giờ.”

Tống Đào thở dài, hắn vẫn còn muốn nói gì nữa, nhưng vẫn cười cười từ bỏ.

“Được rồi, anh đi đây, có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh. San San, anh muốn làm nhiều chuyện vì em.” Tống Đào nói.

Tùng San miễn cưỡng cười cười: “Thật ra cũng không cần đầu, lúc nãy anh đã giúp em rồi, em còn đang rất biết ơn anh đây. Tiền bối, anh là…”

“Đừng nói!” Tống Đào vội vàng ngắt lời Tùng San, “Anh không muốn nghe em nói câu đó!”

Tùng San trầm mặc, anh Tê Lợi luôn biết cô muốn nói gì.

“San San, đừng vội cho anh là người tốt, em hãy để cho anh cố gắng thử một lần đi, coi như anh xin em.” Tống Đào khẩn thiết nói.

Tùng San nở nụ cười, “Tiền bối, ngủ ngon.”

Khi quay người lại, Tùng San nghe được Tống Đào đứng phía sau thở dài.

Sao cô không muốn thở dài chứ, nhưng còn biết làm gì khác đâu?

Đêm nay dưới ký túc xá rất yên tĩnh, đại khái vì ngày mai là ngày chính thức khai giảng, tất cả mọi người đều chuẩn bị đi ngủ sớm. Tùng San đi tới cửa ký túc xá, vừa muốn vào cổng thì nghe được sau lưng có người gọi cô.

“San San.”

Chương 41

Âm thanh kia rất trầm thấp, mang theo vài phần men say.

Tùng San quay đầu, cô nhìn thấy Cố Trì Tây đang đứng ở đó, ánh mắt mê muội. Cổ áo sơ mi của hắn mở hai nút trên, một tay đút vào túi quần, trên mặt có nụ cười nhạt mang theo men say, trong bóng đêm bao trùm, khuôn mặt hắn hư hư ảo ảo.

Tùng San ngừng một chút, theo bản năng nhìn xung quanh. Thật may, xung quanh không có ai cả.

Cô đi đến chỗ hắn, đôi mắt sáng to tròn, trên mặt mang theo sự phòng bị, “Sao chú lại tới đây?”

Hắn nở nụ cười, khoé miệng cong thành một độ cong hoàn hảo, tay hắn vươn lên đặt trên đầu cô, “Tôi nhớ em.”

Tùng San hít sâu một hơi, “Cố Trì Tây, chú say rồi, mau về nhà đi.”

Cố Trì Tây vẫn cười, “San San, chỉ khi tôi say, tôi mới có dũng khí tới gặp em.”

Tùng San thấy người này đứng ở chỗ thật dễ bị phát hiện, dù cho bây giờ không có người đi ngang qua, nhưng khó mà chắc rằng trên lầu có bao nhiêu đôi mắt nhìn thấy. Cô đành bất đắc dĩ kéo tay hắn, “Chú đi theo tôi.”

Đây là lần đầu tiên Tùng San chủ động nắm tay Cố Trì Tây, hắn cảm thấy rất vui, hắn rất ngoan ngoãn nghe lời cô đi chỗ khác. Nhưng Tùng San cũng không biết nên kéo hắn đi đâu, dưới tình thế cấp bách, cô đánh kéo hắn tới chỗ góc khuất cạnh quán cà phê nơi “tình nhân ước hẹn”.

Tùng San buông tay hắn ra, cô hỏi: “Chú tự lái xe tới đây sao?”

Cố Trì Tây gật đầu, “Ừ, tôi tự lái xe tới.”

Tùng San thấy hành động của hắn có chút kì lạ, điều này khiến cô hoang mang, “Chú uống nhiều như vậy mà còn tự lái xe, chú không muốn sống nữa à?”

Hắn nở nụ cười, ánh mắt nóng bỏng, “San San, em lo lắng cho tôi sao?”

Tùng San thở dài, “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Trương Tân, để anh ta tới đây đón chú về.”

Cố Trì Tây lại lặp lại: “Được, em gọi điện cho Trương Tân, để hắn tới đón tôi về.”

Tùng San dở khóc dở cười, cô hơi nghiêng người, cầm di động ra chỗ bờ hồ gọi cho Trương Tân. Bốn phía tối đen như mực, chỉ có nước trong hồ phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng này phản xạ lên gương mặt cô khiến khuôn mặt trắng nõn trơn mịn của cô như có một tầng sáng.

Cố Trì Tây cứ đứng nhìn cô như vậy, hắn như mê say.

Tùng San tắt điện thoại, cô xoay đầu lại nói: “Trương Tân nói hai mươi phút nữa sẽ tới đón chú.”

Cố Trì Tây vẫn gật đầu, “Được, Trương Tân hai mươi phút nữa sẽ tới đón tôi.”

Tùng San nhíu mày, “Cố Trì Tây, chẳng lẽ khi chú uống say sẽ thích lặp lại lời của người khác sao?”

Cố Trì Tây cười lắc đầu, “Không phải, San San, tôi chỉ lặp lại lời em nói, bởi vì tất cả mọi chuyện tôi đều nghe theo em.”

Tùng San thở dài, cô thấy cơ thể rất khó chịu, nó giống như đang có một đợt sóng cảm xúc đánh thẳng vào lòng cô, khiến cô không thể chịu nổi. Cô âm thầm hít sâu một hơi rồi nói “Tốt lắm, bây giờ chú nghe tôi nói đây, chú ở đây chờ một lát, Trương Tân sẽ tới đón chú. Tôi cần phải về ký túc xá, trễ chút nữa thì ký túc sẽ đóng cửa.”

Cô nói xong, tranh thủ lúc Cố Trì Tây còn chưa phản ứng kịp, liền nhanh chóng bước đi, nhưng vẫn bị bàn tay kia nhanh nhẹn kéo về. Vì hắn uống rượu, nên cái ôm đó rất nóng bỏng, nóng tới mức khiến cô muốn tan ra.

Hắn ôm cô thật chặt, dùng hết sức lực toàn thân, ôm cô thật chặt.

“San San, để tôi ôm em một lát, chỉ một lát thôi, một lát là được rồi.”

Mùi rượu trên người hắn xộc vào mũi cô, khiến đầu óc Tùng San trống rỗng. Nhiệt độ trên người hắn cách một tầng vải áo, thấm vào làn da của cô, tan vào trong máu của cô, khiến toàn thân cô nảy sinh biến hoá.

“Cố Trì Tây, hôm nay chú làm sao vậy?” Cô cắn môi, cố gắng duy trì chút lý trí còn sót lại.

“San San, tôi yêu em, tôi muốn mang lại tất cả mọi thứ cho em, nhưng ngay cả thứ đơn giản nhất là danh phận tôi cũng không thể cho em. Là tôi có lỗi với em, cuộc sống của em đang tốt đẹp như vậy, nhưng lại vì tôi mà rối loạn, lục bình trôi sông, tôi không thể giữ được em, phải để em trôi khỏi ven hồ của tôi.” Cố Trì Tây ôm cô, càng ôm càng chặt.

Tùng San có chút hỗn loạn, cô không thể hiểu hắn đang nói gì, hoặc có lẽ là cô không muốn hiểu.

“Cố Trì Tây, chú mau