Pair of Vintage Old School Fru
Tình Cờ

Tình Cờ

Tác giả: Hồ Ly

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326634

Bình chọn: 10.00/10/663 lượt.

định không thể thoát khỏi vận mệnh này sao?

Nhu không được thì phải cương vậy!

Hân Đồng suy nghĩ mình luyện vài năm quyền đạo, có nên đấm một cái vào đầu Lôi Dương không?

Không được!

Một quyền mạnh như vậy nhất định vận động ảnh hưởng đến thai nhi?

Không được! nhất định còn có biện pháp khác!

Hân Đồng đang suy nghĩ đối sách thì Lôi Dương đã sát tới, hôn lên má cô. Hân Đồng hô hấp trở nên khẩn trương.

Mà Lôi Dương thấy cảnh đẹp trước mắt, vốn đã không kiềm chế được, khát vọng bùng lên.

Tay anh, tách hai chân cô ra, đi tới, khiến Hân Đồng thét lên một tiếng chói tai .

“A. . . !”

Lôi Dương sửng sốt, vội hôn môi cô, xấu hổ nói: “Làm sao vậy?”

Hân Đồng dừng lại thét to: “Anh đừng chạm vào em, đừng chạm vào em!”

Lôi Dương ôm chặt Hân Đồng, giận dữ nói: “Vì sao?”

Vì sao Hân Đồng không muốn gần gũi anh, không lẽ là vì người đàn ông kia? Nội tâm Lôi Dương dấy lên một cỗ ghen tuông!

Hân Đồng khép chặt hai chân, chỉ sợ một khắc sơ sẩy, Lôi Dương sẽ xâp nhập vào cơ thể cô. Hân Đồng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nét mặt thống khổ, khóc nấc lên: “Anh còn muốn cái gì? Muốn em lại mang thai một lần nữa sao? Em không muốn trải qua nỗi thống khổ đó một lần nữa!”

Lôi Dương mặt tối sầm, bất mãn nói: “Em đang nói cái gì? Lần trước không phải chính em quyến rũ tôi sao, bây giờ sao lại sợ mang thai?”

Lần trước, cô chủ động, quyến rũ, được rồi, cứ cho là cô quyến rũ anh đi, Hân Đồng ủy khuất nói: “Lần trước là thời gian an toàn!”

Lôi Dương nhíu mày, trên khuôn mặt thống khổ vì bị dục vọng tra tấn, nhìn Hân Đồng bực bội.

Anh cúi đầu mắng, xoay người xuống giường, đi nhanh bước ra ngoài!

Hân Đồng thở phào, anh không có cưỡng bức cô, cô có thể lý giải hành động của anh.

Anh quả nhiên là sợ cô thật sự có mang! Vì vậy nên anh mới bỏ qua cho cô sao!

Có lẽ Lôi Dương vẫn còn quan tâm đến cô một chút, nếu không thì anh đã không màng tất cả mà thỏa mãn dục vọng bản thân rồi.

Hân Đồng nửa mừng nửa vui không biết làm sao nữa.

Sáng sớm.

“Dậy! người đàn bà này, mau xuống giường!” Lôi Dương làm vệ sinh cá nhân xong, đi vào phòng thấy Hân Đồng vẫn còn đang ngủ.

“Cho em ngủ thêm một lát nữa!” Vì đang mang thai nên Hân Đồng trở nên thích ngủ, 10 phút ngủ quý giá này không cần biết Lôi Dương thích hay không thích. Cô phải đi ngủ a!!!!!!!!

Lôi Dương vốn định hung hăng giật tung chăn ra, nhưng khi nhìn thấy Hân Đồng kia ngủ rất an lành liền lặng lẽ rời phòng.

Trước kia, bữa sáng đều là Hân Đồng chuẩn bị.

Còn bây giờ Hân Đồng đang ở bên cạnh anh nhưng lại không chịu làm bữa sáng. Không lẽ cô vì không muốn làm bữa sáng cho anh nên mới cố tình không xuống giường?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lôi Dương vẫn đi ra ngoài, không đánh thức Hân Đồng nữa, nhưng bữa sáng không thể không ăn.

Chuyện lần trước Hân Đồng đói tới ngất đi, anh không bao giờ quên được.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong hết, Hân Đồng vẫn không có động tĩnh gì, có vẻ như còn chưa có dấu hiệu xuống giường.

Lôi Dương không kiên nhẫn nữa nhìn Hân Đồng, tức giận quát:” Dậy mau!”

Anh còn phải tới công ty, nếu anh không đánh thức cô dậy, rất có khả năng cô sẽ ngủ một mạch thẳng đến tối luôn. Vì thế bây giờ anh nhất định phải gọi cô dậy.

Cô vẫn không nhúc nhích. Lôi Dương kiên quyết giật chăn của Hân Đồng.

Vậy mà cô vẫn ngủ say được. Cho đến khi khí lạnh bao trùm mới dùng hai tay tự ôm lấy mình: “Lạnh quá!”

Cuối cùng Hân Đồng từ từ mở mắt, nhìn thấy Lôi Dương một tay cầm chăn đang rất giận dữ nhìn chằm chằm vào cô.

“Còn sớm mà!” Hân Đồng mơ mơ màng màng nói.

“ Xuống giường!” nói xong Lôi Dương ném chiếc chăn xuống đất, hùng hổ đi ra ngoài.

Xuống giường!

Hân Đồng nhận lệnh, mặc áo ngủ, rửa mặt, chải đầu một chút, đi tới mấy cái tủ, tìm quần áo để mặc.

Hân Đồng không biết trong tủ có quần áo của cô hay không, bộ đồ ngủ ngày hôm qua là Lôi Dương đưa cho cô.

Khi cô rời khỏi đã là cuối hè, trong tủ toàn là váy trắng cô thích. Có lẽ nên tìm một bộ quần áo thể thao nào đó của Lôi Dương mặc tạm vậy. Trời đã lạnh hơn rồi.

Bất ngờ là khi mở tủ ra, thân thể Hân Đồng run lên, đáy lòng dấy lên một luồng khí ấm áp, đôi mắt âm ấm nước mắt.

Tủ quần áo vốn dĩ đầy váy trắng đã bị thay thế bởi một số trang phục mùa thu lịch sự tao nhã. Tủ giày cũng là những loại đồng bộ như quần áo. Toàn bộ đều theo phong cách cô yêu thích.

Vì sao, anh lại tỉ mỉ chuẩn bị tất cả cho cô?.

Ở trong lòng anh vẫn có cô?

Hân Đồng trong mắt rơm rớm nước mắt, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện nét tươi cười, ngón tay thon dày lướt qua một loạt quần áo, chọn một bộ thích hợp mặc ở nhà.

Mặc đồ xong xuôi, đi tới phòng khách.

Lôi Dương đi rồi sao? Hân Đồng nghe âm thanh quen thuộc, chính là tiếng lật báo, nhưng âm thanh lật báo này có chút kì lạ, dường như chủ nhân của nó đang không được kiên nhẫn.

Hân Đồng lắc đầu cười nhẹ, bước vào phòng ăn, quả nhiên Lôi Dương đang ngồi vui vẻ ở chỗ của anh xem báo.

Trên bàn cơm là bữa sáng, Lôi Dương không phải xuống tay làm bữa sáng chứ!

Lôi Dương ngẩng đầu thấy Hân Đồng đang lại gần, chiếc váy ngủ màu trắng, áo khoác ngoài màu vàng nhạt, tóc đen thả nhẹ nhàng trên v