Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tình Cờ

Tình Cờ

Tác giả: Hồ Ly

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325510

Bình chọn: 7.00/10/551 lượt.

m mại mà nhỏ xinh của Đồng Đồng áp sát vào anh , thân thể anh dường như muốn động đậy.

Câu nói này của Đồng Đồng khiến anh không khỏi đau đớn. Trong đau đớn lại mang theo một tia mừng rỡ, anh xoay người nhìn Đồng Đồng nói:” Tốt lắm!”

Đồng Đồng mang theo nước mắt nhìn Lôi Dương, nhẹ giọng nói:” nhưng xin anh giữ lại vườn hoa này được không, đây là thỉnh cầu duy nhất của em!”

Lôi Dương cảm thấy không thoải mái, thì ra vẫn là có mục đích , anh lạnh lẽo nói:” Sao không xin tôi giữ lại ngôi nhà này?”

Tay Đồng Đồng vẫn ôm lấy người Lôi Dương , cô không được buông ra nữa, không được, giọng nói mềm mại dễ nghe của Đồng Đồng vang lên:

” Em nói rồi, đó là thỉnh cầu duy nhất của em !”

Trong mắt Lôi Dương hiện lên thần sắc khó hiểu, anh đẩy Đồng Đồng ra, lạnh lùng nói:” Ngày mai tự sắp xếp đồ đạc đến đó, chỗ đó chắc cô biết rồi!”

Nói xong anh không hề lưu luyến bỏ đi cùng cô thư kí.

Chỉ còn lại một Đồng Đồng ngây ngốc đứng đó, một Đồng Đồng mà trái tim như bị xé ra làm trăm mảnh.

Một lúc sau Tân Nhiên tới gần, anh vỗ về bả vai Đồng Đồng nói:” Về thôi!”

Đồng Đồng không nói lời nào về nhà cùng Tân Nhiên!

Tình Cờ – Chương 18

Quyết định của Đồng Đồng gặp phải sự phản đối của tất cả người nhà.

Bà Lê kiên quyết nói:” Mẹ không đồng ý, sao có thể làm như vậy được , mẹ không đồng ý!”

Bà cũng không hẳn muốn phản đối con gái, chỉ là bà sợ, sợ Đồng Đồng không chịu nổi đả kích, người nhà họ Lôi lại không tiếp nhận Đồng Đồng, cứ cho là Đồng Đồng đoạt lại được tình yêu của Lôi Dương thì nhà họ Lôi vẫn sẽ không để cho Đồng Đồng bước vào cửa nhà họ Lôi.

” Đúng vậy, chị, anh ta không đáng để chị phải làm như vậy!” Lê Gia nhíu đôi mày anh tuấn, nhất quyết không đồng ý với quyết định của chị.

Trong mắt Đồng Đồng vẫn rất kiên định, cô ôm lấy mẹ, thì thầm nói:” Mẹ, con biết mẹ lo cho con, nhưng con vẫn muốn ở bên anh ấy, lúc anh ấy bị thương con đã không có cơ hội, giờ có cơ hội ở bên anh ấy con không thể bỏ qua, mẹ! Không cần lo cho con, con sẽ tự bảo vệ và chăm sóc bản thân, sẽ không yếu ớt như trước nữa!”

Bà Lê đau lòng nói:” Mẹ sợ anh ta không tốt với con, một cô gái không minh bạch ở chung với một người đàn ông, về sau biết làm thế nào!”

Đồng Đồng mỉm cười nói:” Mẹ, con đường này là do chính con lựa chọn , ít nhất con có thể giúp anh ấy vui vẻ hạnh phúc !”

Tân Nhiên thấy lời Đồng Đồng nói, trong lòng anh thấy đắng ngắt, anh không nói gì ngồi im một chỗ, giờ phút này anh thật là dư thừa!

Đồng Đồng đã thuyết phục mọi người xong, tuy nhiên lúc cha cô đi làm về biết được chuyện này, sắc mặt có chút không vui, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản quyết định của cô.

Ngày hôm sau Đồng Đồng chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, tạm biệt người nhà, đón xe đến chỗ ở của Lôi Dương .

Chỗ ở của Lôi Dương cô đã biết, tuy nhiên đó không phải là chỗ ở hai năm trước, nhưng lúc được Lôi Dương đưa về nhà từ hồi ở câu lạc bộ đêm kia cô đã nhớ rõ đường lúc đi về.

Chỗ ở của Lôi Dương là một khu biệt thự cách nội thành không xa, Đồng Đồng đi không bao lâu đã tới chỗ anh.

Đồng Đồng kéo theo một chiếc vali nhỏ đứng trước cửa, trong sân biệt thự trồng đủ loại cây cảnh,cổng còn được tạo từ những vòm cây rất nghệ thuật.

Đi qua cửa lớn có thể nhìn thấy khuôn viên bên trong.

Đồng Đồng ấn chuông nhưng mãi không thấy ai trả lời, Đồng Đồng lại ấn một lần nữa, vẫn không có ai đáp lại.

Cô đứng ở đó chờ, có lẽ Lôi Dương đi ra ngoài làm chưa về .

Trời nóng quá, mặt trời rất lớn, chung quanh không có nơi nào râm mát cho Đồng Đồng trú, Đồng Đồng nóng quá đành ngồi xổm xuống.

Cô chờ đến lúc mặt trời không còn nóng nữa mà từ từ lặn xuống phía tây, ánh trăng đã thay mặt trời mang đến một vùng sáng, nhưng trời đã tối thế này vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lôi Dương

Anh không về sao? Có phải đã quên cô sẽ đến, hay là…… Lôi Dương cố ý , Đồng Đồng nghĩ khả năng này cũng có thể, lập tức thở dài một tiếng.

Cô có nên đi không, nếu Lôi Dương cố ý làm như vậy thì lúc anh về sẽ không thèm liếc mắt nhìn cô, nhất định sẽ rất tức giận, không chừng còn đuổi cô ra xa.

Chờ một ngày cô đã không để ý thời gian, nhưng bụng cô có chút đói, miệng có điểm khát, sớm biết thế này đã mang theo thức ăn nước uống đến.

Đồng Đồng nhìn bầu trời , cầu nguyện Lôi Dương mau mau xuất hiện, cô chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy cách đó không xa một chiếc xe hạng sang đi đến trước mặt cô, đèn xe chiếu chói cả mắt cô.

Xe đỗ trước mặt cô, là A Dương về rồi, Đồng Đồng mừng thầm, cô vội đứng lên, không muốn để Lôi Dương thấy bộ dáng mệt mỏi của cô.

Cửa xe mở ra, Đồng Đồng nhìn thấy một đôi chân trắng nõn bước ra, tiếp đến là một cô gái xinh đẹp giả bộ ngây thơ, nhìn thấy Đồng Đồng liền cười nhạt.

Mái tóc dài của cô ta uốn thành lọn to, đi về phía bên kia của chiếc xe.

Lúc này, một cửa xe khác mở ra, Đồng Đồng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc chậm rãi xuất hiện trước mặt cô, thân ảnh cao lớn , khuôn mặt lạnh lùng , giống như không nhìn thấy sự tồn tại của cô.

Cô gái kia nhào vào vòng ôm của Lôi Dương , tay Lôi Dương ôm qua chiếc eo nhỏ của cô ta.

Anh lấy chìa khóa đưa cho cô ta tự vào cửa, sau