
nước biển, nhưng cô không giữ nổi hơi thở nên định ngoi lên mặt nước.
Nhưng Lôi Dương vẫn nắm lấy tay cô, giữ cô lại dưới nước rồi hôn lên môi cô. Nhắm chặt mắt, ôm chặt lấy nhau, hôn nhau…..
Hai người lặng lẽ trồi lên mặt biển!
Đồng Đồng thở hổn hển cố lấy dưỡng khí, cô nhìn Lôi Dương nói: “Đưa tôi rời khỏi ở đây!”
Lôi Dvuốt qua đôi môi hồng của Đồng Đồng, khàn khàn nói: “Chỉ sợ là không thể, ở đây là đảo riêng của anh, không điện thoại, không thuyền, cũng không có máy bay, anh đã bảo bạn anh nửa tháng nữa đến đón!”
Đồng Đồng không dám tin nhìn Lôi Dương nói: “Anh điên à, lôi tôi theo làm gì!”
“Nửa tháng em cũng không cho anh sao? Anh chỉ muốn em cho anh cơ hội được theo đuổi em lần nữa, em để anh thử được không, nếu nửa tháng sau em vẫn muốn cưới người đàn ông đó, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản em!”
Đồng Đồng không nói chuyện bơi về phía bờ biển!
Lôi Dương tươi cười, anh biết Đồng Đồng đã đồng ý!
Đồng Đồng tức giận ngồi trên sô pha, cô tức giận nhìn sóng biển xô bờ, sao lại bắt cô đến một hòn đảo thế này.
Trong nhà chắc chắn đang rất lo lắng, còn người đàn ông nay lại nhốt cô ở đây, cô rất muốn tự bơi vượt biển trở về, chỉ trách lực bất tòng tâm!
Có điều ở đây không có nước ngọt, không có thức ăn, nói vậy Lôi Dương cũng không trụ được nửa tháng! Đồng Đồng nghĩ, bụng cô sôi ùng ục, dù sao từ hôm qua cô cũng chưa ăn gì.
“Ngốc ạ, em muốn phơi nắng mình thành cá khô hả?”
Giọng Lôi Dương vang lên bên tai Đồng Đồng .
“Không cần anh quản!” Đồng Đồng trả lời.
Lôi Dương cúi xuống bế bổng cô lên.
“Anh làm gì đấy, thả tôi xuống!” Đồng Đồng đẩy vào người Lôi Dương, bàn tay nhỏ bé đấm vào ngực anh.
“Em định thừa cơ chiếm tiện nghi của anh đấy à?” hai mắt Lôi Dương thâm trầm khiến Đồng Đồng nổi cả da gà.
Cô vội rút tay khỏi người Lôi Dương không dám động đậy, ý thức được cơ thể bọn họ mặc quá ít quần áo, hai tấm thân gần như trần áp vào nhau khiến cô đỏ bừng mặt.
Lôi Dương nhìn dáng vẻ bẽn lẽn của Đồng Đồng, nụ cười của anh trở nên rộng hơn, nụ cười khiến tim Đồng Đồng đập nhanh hơn, cô chưa từng nhìn thấy Lôi Dương cười thoải mái như vậy, chưa từng nhìn thấy khuôn mặt anh vui vẻ đến thế.
Về tới phòng , Lôi Dương đặt Đồng Đồng trên ghế cạnh bàn ăn, trên bàn có đủ mọi món ăn, có rau có thịt đủ cả.
“Anh…. ở đây có. . . . . . Thức ăn!”
Lôi dương ngồi đối diện Đồng Đồng gật đầu.
Đồng Đồng cúi đầu nhìn thức ăn, nói nhỏ: “còn nước ngọt, tôi hơi khát!”
“Đương nhiên có! Sao?”
“Không có gì, tôi đang lo ở đảo nửa tháng sẽ bị khát bị đói, xem ra bây giờ không cần lo nữa !” Đồng Đồng cầm lấy đôi đũa ăn thử một miếng cá, xem ra cũng không tệ.
Lôi Dương nhíu mày nói: “Ừ, em không cần lo lắng, mau ăn đi!”
Đồng Đồng đột nhiên dừng lại hỏi: “Nhạc Bằng đâu, chúng ta đều ở đây ai chăm sóc Nhạc Bằng?”
Lôi Dương có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng lo lắng được không? Anh là bố của Nhạc Bằng, đương nhiên sẽ lo xếp ổn thỏa cho thằng bé!”
Đồng Đồng không hài lòng nhìn Lôi Dương nói: “anh làm việc này chỉ phí công thôi, nhưng anh đã vậy thì tôi cũng cho anh một cơ hội, có điều anh không được động tay động chân với tôi, không có sự cho phép của tôi thì không được ôm tôi, cũng không thể gần gũi tôi, càng không được ép tôi làm việc tôi không thích, à còn nữa, không được rủ tôi đi bơi!”
“Còn gì nữa không?”
“Tạm thời có thế đã !”
“thế thì ăn đi!”
“anh đồng ý đi đã !”
“Được, anh hứa với em!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh!” Đồng Đồng yên tâm gắp đồ ăn, trong lòng đã có dự tính.
Cho dù là Đồng Đồng không còn cách nào khác mới phải đồng ý ở lại đảo này với anh thì Lôi Dương vẫn rất vui.
Nhưng Đồng Đồng lại từ chối. . . . .
Lôi Dương cất đi vẻ mặt buồn bã, nở một nụ cười quyến rũ nói: “Đồng Đồng, chúng ta đi bơi đi!”
Chương 53 phần 1
Tình Cờ – Chương 53
Lôi Dương nghĩ mình cùng Đồng Đồng trong mấy ngày này có thể quay lại với nhau nhưng anh đã nhầm, dường như Đồng Đồng không còn chút tình cảm nào với anh.
Dường như tất cả mọi việc đều đơn giản dễ dàng, vậy mà tới bây giờ chính bản thân Lôi Dương vẫn không biết phải làm thế nào để Đồng Đồng đổi ý.
Cho tới giờ phút này anh mới cảm nhận được mùi vị thất bại.
Lôi Dương cứ cố gắng như vậy suốt bốn ngày, Đồng Đồng vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt như cũ, vẫn cự tuyệt anh, sự tình chẳng tiến triển gì.
Dĩ nhiên Lôi Dương hiểu Đồng Đồng ở lại là do không còn sự lựa chọn nào khác.
“Đồng Đồng, em có muốn . . .”
Đồng Đồng đang nằm trên bãi cát phơi nắng, cô lạnh lùng: “Không cần!”
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lôi Dương lộ rõ thất vọng, anh thấp giọng: “Anh chỉ muốn đi bơi thôi mà .”
Đồng Đồng nhíu mày, ý bảo anh muốn đi thì cứ đi.
Lôi Dương một mình xuống biển giải tỏa tâm trạng phiền muộn. Đồng Đồng nhìn dáng vẻ thất vọng của anh trong lòng đột nhiên vui sướng!
Giống kẻ đột nhiên gặp chuyện vui vậy, trong lòng Đồng Đồng không khỏi tự trách bản thân sao lại có cái cảm xúc thế kia chứ!
Lôi Dương nhìn lên bãi biển. Đồng Đồng đang nằm, trong lòng chợt buồn buồn. Đã năm sáu ngày trôi qua, anh và cô tựa hồ vẫn giẫm chận tại chỗ. Rồi anh nở một nụ cười, thầm trách mình sao lại ngây thơ đến thế.
Đồn