Snack's 1967
Tình cạn người không biết

Tình cạn người không biết

Tác giả: Sư Tiểu Trát

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326150

Bình chọn: 9.5.00/10/615 lượt.

anh không coi chuyện này thuần túy chứ? Ninh Vi Cẩn, nếu như anh không thể tin tưởng em một chút nào vậy thì sau này chúng ta sẽ như thế nào đây? Về sau chúng ta cũng sẽ gặp phải vấn đề tương tự chẳng lẽ lần nào anh cũng bắt em phải lựa chọn sao? Căn bản anh không cần phải làm vậy! Em. . . . . ”

“Sự lựa chọn của em làm gì? Tiếp tục ở lại đây, hay về cùng anh?” Ninh Vi Cẩn lặp lại.

Dưới ánh đèn điện, Trịnh Đinh Đinh thiếu chút nữa bật thốt ra khỏi miệng nhữ suy nghĩ trong đầu, nhưng giây tiếp theo cô đã kiềm chế được cảm xúc.

“Ninh Vi Cẩn, hiện giờ quả thật em không thể nào rời khỏi đây. Em hứa với anh mấy ngày nữa em sẽ trở về, anh có thể tin tưởng em một lần hay không?”

Tròng mắt Ninh Vi Cẩn lạnh lẽo như núi băng. Một lát sau, anh thả điện thoại vào trong túi. Khống nói một lời đi về phía salon, mở túi đựng vi tính, lấy ví da. Nhẹ nhàng rút một xấp tiền thật dày, cúi người, để trên khay trà, nhỏ giọng nói: “Em ở đây cố gắng tự chăm sóc tốt bản thân mình!”

Xong xuôi, Ninh Vi Cẩn cầm hành lý, xoay người đi về phía cửa.

“Ninh Vi Cẩn!” Trịnh Đinh Đinh ngay lập tức gọi anh lại.

Ninh Vi Cẩn dừng bước, quay đầu, nhẹ nhàng nhìn cô: “Trịnh Đinh Đinh, ngay từ lúc đầu em cũng nên biết tôi không phải là một người dễ sống chung. Dù là chuyện chăm sóc bạn bè gì đó tôi cũng không tiếp nhận!” Anh hơi dừng lại, sau đó lạnh giọng nói, “Thật ra thì tôi nên chúc mừng em. Tình cảm mười năm, rốt cuộc bây giờ em đã thỏa mãn ước nguyện rồi. Yên tâm đi, em đã được tự do, sẽ không ai can thiệp cùng quấy nhiễu nữa. Em có thể quang minh chính đại ở cùng anh ta, chăm sóc anh ta. Còn có thể tính chuyện lâu dài!”

Trịnh Đinh Đinh giống như bị đóng đinh tại chỗ.

“Tôi đã nói sẽ không miễn cưỡng phụ nữ cho nên tôi tôn trọng sự lựa chọn của em. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không ép em phải chọn lựa nữa.” Ninh Vi Cẩn nói xong, tay đã đè tay nắm cửa, tròng mắt giấu hết tất cả cảm xúc vào trong, giọng nói như từ vực sâu, “Đừng liên lạc với tôi nữa!”

Nói xong, anh kéo cửa ra ngoài cũng không quay đầu lại.

Chương 49

Vì vé tàu hỏa đi từ thành phố Y đến H đã hết vé nên Ninh Vi Cẩn phải mua chuyện muộn hơn. Khi về đến thành phố H đã là 7h40. Anh lấy xe ở bãi đậu, cũng không về Thiên Thủy uyển nữa mà phóng thẳng đến bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện là đã hơn tám giờ, phòng ngoại khoa cực kỳ bận rộn. Dọc hành lang kê đầy giường bệnh tạm thời, tiếng chuông cấp cứu vang lên liên tục. Y tá bưng khay đi tới đi lui. Bên tai còn vang vọng tiếng bệnh nhân rên rỉ và người nhà khóc lóc.

Ninh Vi Cẩn vừa thay quần áo xong thì đã gặp bác sĩ Hà mặc bộ đồ vô trùng, đeo khẩu trang, vội vã đến cầu thang máy lên phòng mổ. Liếc thấy Ninh Vi Cẩn, lập tức dừng bước lại, nhẹ giọng nhắc nhở: “Chủ nhiệm Vinh đang chờ cậu ở phòng làm việc đó!”

Ninh Vi Cẩn khẽ gật đầu.

Bác sĩ Hà mệt mỏi than thở: “Cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần đi. Chẳng biết ông ấy ăn hỏa dược gì đâu, sáng sớm nay đã phát hỏa với mọi người rồi!”

“Được, em biết rồi!”

Bác sĩ Hà cũng không ở lại lâu, vội vàng dặn Ninh Vi Cẩn vài câu cũng chạy đến phòng phẫu thuật. Ninh Vi Cẩn cũng đi đến phòng họp bác sĩ.

Chủ nhiệm Vinh đang ngồi ở giữa bàn, nghiêm túc cúi đầu, cận thận kiểm tra bệnh án.

“Chủ nhiệm Vinh!” Ninh Vi Cẩn lên tiếng, sau đó tiến vào.

Chủ nhiệm Vinh từ từ ngẩng đầu, thấy Ninh Vi Cẩn, lấy mắt kính đặt lên bàn, giọng nói cực kỳ không vui: “Nghe nói cậu vừa nghỉ hai ngay để xử lý chuyện riêng! Thế nào, bây giờ đã xử lý xong chưa?”

“Tất cả đã xử lý xong! Bây giờ không có vấn đề gì!” Ninh Vi Cẩn nói.

“Thật sao?” Hai mắt chủ nhiệm Vinh lóe sáng nhìn chằm chằm vào Ninh Vi Cẩn. “Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cậu có việc gấp gì mà phải vội vã nhờ thực tập sinh mua vé xe lửa đến thành phố Y hả?”

Ninh Vi Cẩn trầm mặc.

“Chẳng lẽ cậu không biết rằng hai ngày nay khoa chúng ta bận rộn như thế sao? Người mổ cũng thiếu! Vậy mà cậu lại xin nghỉ vào lúc này. Cậu có làm theo đúng trình tự để xin nghỉ không hả? Ai cho phép cậu chỉ nói với đồng nghiệp, ngay cả giấy phép cũng không thèm viết, đây là trò gì hả?” Chủ nhiệm Vinh vỗ mạnh xuống bàn, lạnh lùng nói, “Ninh Vi Cẩn, cậu đừng cho rằng bản thân có chút thành tựu là có thể không coi quy định của bệnh viện là gì. Vô cớ bỏ bê công việc, hậu quả như thế nào thì cậu là người rõ hơn ai hết!”

“Em thành thật xin lỗi!” Ninh Vi Cẩn bình tĩnh nói, “Em xin chấp nhận mọi hình thực kỷ luật!”

Chủ nhiệm Vinh nhìn chằm chằm vào Ninh Vi Cẩn, đột nhiên nói lảng sang chuyện khác, “Tôi nghe nói bạn gái cậu là bệnh nhân cậu sao? Hai người quen biết trong bệnh viên sao?”

Tròng mắt Ninh Vi Cẩn không chút gợn sóng, suy nghĩ một chút rồi thừa nhận, “Đúng vậy!”

“Thật ra cậu càng lúc càng quá đáng rồi, vậy mà cũng có thể xuống tay với bệnh nhân của mình!” Chủ nhiệm Vinh cười lạnh. “Trước kia tôi đã nói với cậu thế nào hả? Không được lẫn lộn giữa việc công và việc tư. Phải chú ý hình tượng của bản thận. Nhất là chức vụ và tính chất công việc của cậu. Phải tránh những chuyện rắc rối với bệnh nhân nữ. Xem ra câu đã bỏ ngoài tai những lời tôi nói với cậu rồi! Giỏi thật!”