80s toys - Atari. I still have
Tìm Chân Mệnh Thiên Tử – Bích Thần

Tìm Chân Mệnh Thiên Tử – Bích Thần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325444

Bình chọn: 7.5.00/10/544 lượt.

thường nào đó của hắn đã tiêu tan , nhưng cảm giác nhìn hắn, vẫn rất cô độc, nàng không dám lại gần hay lên tiếng.

Ánh trăng dát lên người hắn, nhìn hắn ở góc này, tà áo trắng đã vấy máu, cảm giác thê lương, chỉ nhìn bóng dáng hắn bây giờ, nàng lại thấy u uẩn như ngày nào.

Chẳng hiểu sao nàng có cảm giác, nhìn bóng hắn với bạch y trong bóng tối mờ ảo như vậy, như một thiên thần cô độc xa xăm…

Bây giờ tất cả trước mắt nàng rối ren, nàng không biết phải làm sao, không biết phải đi tiếp như thế nào… giữa bóng tối mờ mịt trong khu rừng hoang vu này, chỉ có nàng và Tử Thiên, hay kẻ lặng lẽ, có lẽ đều trầm tư suy nghĩ riêng.

Có phải hắn đang đau lòng, có phải quá khứ ảm đạm của hắn đã bị khơi lên, sự phẫn nộ khi nãy của hắn, đó là lần đầu tiên nàng thấy…

Nhưng trước sau gì, tại sao đến giờ hắn vẫn đứng, băng lãnh như vậy?

Dường như trước giờ nàng chưa từng hiểu hắn, cũng không có cơ hội để hiểu, vì hắn không cho phép…

Tử Thiên dù ở ngay sát nàng, bao giờ cũng như cách xa ngàn dặm như vậy sao?

……….

Lại nói đến đám người của Bạch Duẫn, vô cùng kinh hãi xen lẫn tức tối cố gắng tháo chạy ra khỏi khu rừng, hắn định trở về bàn bạc với phụ thân hắn, rõ ràng Tử Thiên kia không dễ đối phó, khí chất của hắn không phải người thường, nếu không diệt được hắn, e rằng thiên hạ này Bạch gia không bao giờ có nổi.

Đang phóng ngựa vội vã ra khỏi rừng, đám người của Bạch Duẫn chợt một phen kinh ngạc hơn, có bóng người đứng chắn trước đường hắn, dường như là đợi sẵn.

Khi lại gần, Bạch Duẫn không khỏi kinh hồn vạt vía. Kẻ đứng trước mặt hắn, Tử Thiên ư, không thể nào!

Ngoại hình, gương mặt dường như y hệt Tử Thiên, nhưng hình như không phải, khí chất hoàn toàn khác biệt.

– Ngươi… là ai…? – Bạch Duẫn thất kinh hỏi.

– Bạch gia, nếu ngươi còn sai người làm hại họ… – Giọng nói của y trầm trầm vang lên – Các người nhất định sẽ không yên ổn.

– Ngươi là ai chứ ? – Bạch Duẫn vẫn chưa tin vào mắt mình.

– Các ngươi vốn không nên biết ta là ai… còn bây giờ, nếu ngươi không lập tức đi, e rằng các ngươi sẽ không toàn mạng được…

Lời đe dọa của y khiến Bạch Duẫn trong lòng tức tối, hơn nữa kẻ này hành vi bất minh, lại có thể đột ngột xuất hiện trước mặt hắn như vậy, có thể là ai chứ.

Y không nói không rằng, quay lưng bỏ đi, chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ, thốt lên:

– Ngươi nhất định là đứa trẻ song sinh!

Y dừng lại, buông một câu, chợt làm đối phương có chút hoảng sợ:

– Bạch gia, tốt hơn hết là nên đi ngay để bảo toàn mạng…

– Cái gì? Ngươi đe dọa ta sao ? – Bạch thiếu gia cười khẩy – Thiên tử chỉ có một người, nếu Tử Thiên có khí chất và năng lực riêng biệt, ngươi ắt không có những thứ đó, để ta xem bản lĩnh của ngươi đến đâu!

Bạch Duẫn tuy bị thương, đám người còn sót lại ba bốn tên của hắn thương tích cũng không nhẹ, nhưng vẫn phải theo lệnh hắn, tức thì rút ra kiếm, phi tiêu, nhanh lẹ phi theo y tấn công. Bạch Duẫn vốn háo thắng, khó chấp nhận bị xem thường, nhất định hắn phải xem xem tên kia là gì mà dám coi thường hắn đến thế, dù sao hắn cũng là đại tướng quân, võ công trong thiên hạ cũng hàng đầu, ít người bì kịp.

Khi đám người vừa lao đến gần y, chợt thêm một phen kinh hãi, so với lúc nãy đối mặt với Tử Thiên , càng hoảng sợ tột cùng hơn.

Đám phi tiêu chưa chạm đến y, đã bị một luồng như sát khí kinh hồn bạt vía đẩy bật trở lại, ghim vào người đám sát thủ của hắn. Bọn chúng thét lên gục xuống, thoi thóp thở dốc.

Bạch Duẫn lúc này vẫn trên ngựa, hai đôi mắt trợn to.

Kẻ trước mặt hắn khi quay lưng lại.

Đôi mắt ánh lên màu đỏ thẫm quỷ dị, tia nhìn đáng sợ khiến đối phương kinh hồn. Trên trán dường như ánh lên dấu hiệu gì đó, từ khoảng cách này nhìn không rõ.

Khắp người y, một luồng khí đỏ cam xen ánh tím nóng bỏng, ma quái, giống như một ánh lửa đang cháy…

“ Yêu ma sao?”

Trong đầu hắn chỉ định hình hai chữ này. Người trước mặt hắn, tuyệt nhiên tràn ngập ma khí hắm ám dị thường đáng sợ. Không phải người sao?

Y khẽ cười mỉa mai, từng bước đến gần Bạch Duẫn, hướng ánh mắt đỏ thẫm nhìn hắn. Mỗi bước y đến gần càng thấy rõ sự quỷ dị, không khí nóng dần và ngột ngạt.

– Ngươi… rốt cuộc là ai?

– Để ta nói cho ngươi biết, giết được Tử Thiên, chỉ có thể là ta, giết được ta, cũng chỉ có thể là hắn! – Y không đáp câu trả lời của Bạch Duẫn, vẫn tiến lại gần.

Bạch Duẫn mình mẩy run bắn, chưa bao giờ sợ như vậy.

– Sao? Không phải đã cảnh báo các ngươi nên đi thì hơn… – Y lại sát bên ngựa của Bạch Duẫn.

– Ngươi rốt cuộc là ai chứ? Ngươi… có phải là người không? – Bạch Duẫn mặt cắt không còn giọt máu.

– Trước đây thì có, nhưng ta đã tỉnh dậy rồi… một ngàn năm… đã thật vất vả, các ngươi đã giết những đứa trẻ song sinh, thật vất vả cho ta để tái sinh… – Giọng y trầm khàn quái dị.

– Ngươi… nói linh tinh gì chứ?

Bạch Duẫn mở to đôi mắt kinh hãi lần cuối cùng, trước khi thấy bản thân mình dường như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa màu đỏ thẫm .

Chỉ trong nháy mắt người hóa thành tro bụi…

Một lát sau, khi lửa tàn lụi, xung quanh người y quỷ khí cũng dần biến mất, đôi mắt đỏ thẫm lại hóa thành màu đen, vệt trên trán cũng nhạt dần