pacman, rainbows, and roller s
Tiểu Yêu Của Anh

Tiểu Yêu Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322302

Bình chọn: 7.00/10/230 lượt.

làm chú rồi đó mày! – Phong nhe răng cười với vẻ tự hào.

– Xời!! Chị dâu trẻ thế kia đời nào thèm đẻ em bé. Chắc còn chưa đi học xong nữa là. – Tên Triều nhận xét.

– Nhưng trước sau chả có!! Tụi mày lo mà tốt với chị dâu đi nhá! – Đức bon chen đưa ra ý kiến.

Chỉ có Phương là im re. Hắn phải tìm cơ hội chuộc tội thôi.

Chương 34: ĐAU BỤNG

Căn phòng chỉ leo lét ánh đèn ngủ…

Hương lăn qua lăn lại.

Đau qua!! Híc híc!! Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy đau đến thế!!

– Trịnh… Vũ!! – Hương gọi trong tiếng thở ngắt quãng. – Mẹ kiếp! Ôi! Đau…

Nàng thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm.

– Tên khốn!! Dám… – Nàng nguyền rủa kẻ độc ác đó!!

– Ha ha ha!! – Tiếng cười của anh như vọng lại trong đầu nàng.

– Khoái chí đi… – Nàng rên hừ hừ!

Hương đau, đau… bụng lắm.

Nàng đang lăn lộn trên giường, mồ hôi vã ra ướt đẫm lưng áo, mặt mũi tái mét, môi mín chặt. Không ngờ cái tên bá đạo này dám… Hắn rủ rỉ rù tì với cô nàng nhân viên hoá ra là để làm cái việc hạ lưu này. Cả đời nàng “tung hoành” mà chưa bao giờ bị nếm mùi như thế. Nàng thề trước cái bóng đèn, chính tên ác ôn kia làm cái trò đó. Chừng nào đèn bể thì coi như hắn oan.

BỤP! Cái đèn quả ớt bên trong hộp đèn ngủ vỡ tan tành, căn phòng tối đen.

– Đừng hòng!! – Hương rít chìn chịt, nàng ngoan cố. – Cái đèn to vỡ mới tính!! – Nàng không tin Trịnh Vũ vô tội, càng đau, nàng càng hận.

Ông già!! Ông tin con rể của ông quá rồi phải không??

Chỉ có những ánh đèn ngoài con lộ chính hắt vào phóng nàng. Hắt lên gương mặt xinh đẹp của Hương.

Nàng cắn răng, và… cái toilet nhà nàng vì thế mà hoạt động không ngừng nghỉ!!

TRỊNH VŨ. TA HẬN NGƯƠI !!

Lại nói, ba mẹ nàng đi du lịch hết rồi, chỉ còn mình nàng ở nhà thôi!! Có lẽ Hương không biết câu cuối cùng ông Chính nhắn với Trịnh Vũ.

– Hà hà!! Con rể, được thì ba cũng… muốn hai đứa tiến triển!! Hai đứa liệu mà nhanh lên, hà!! Bà nội con bé mong lắm rồi đấy!!…



Lại nói đến người vô tội của chúng ta, quả thật là anh không có làm cái trò hèn đó!! Nhưng nàng nào có hay?? Anh không biết rằng vừa ngồi trong toilet, Hương vừa nguyền rủa anh, nàng còn thề ngày mai sẽ cho anh biết tay!!

Anh những tưởng con tiểu yêu sẽ biết ơn mình, đâu có ngờ…

Sáng hôm sau.

Tại nhà Trịnh Vũ.

Anh vừa gặm trái táo, vừa ngóng ra cửa. Nếu không vì chờ bữa ăn sáng miễn phí mà con tiểu yêu hứa thì anh chả buồn ngồi đây ăn táo.

Sao mãi không tới nhỉ?? Anh chưa bao giờ phải chờ ai kiểu này, mà anh cũng không hiểu tại sao mình lại “muốn”đợi đến thế. Muốn ăn thì đã ăn từ lâu rồi, chẳng qua anh muốn có con tiểu yêu đi cùng thôi!?!

Ăn hết táo, anh liếc đồng hồ.

– Đợi ai mà sốt ruột thế Vũ? – Mẹ anh thấy con cứ nhấp nhỏm thì lấy làm thắc mắc.

– Đâu có ai đâu mẹ. – Anh chối.

– Hừ! Mày đẻ ra mẹ hay mẹ đẻ ra mày. – Bà Trịnh cười. – Sao không điện thoại cho “nó”?

– Ừ nhỉ! – Anh vỗ đùi cái đét.

Nhìn thằng con, bà Trịnh Buồn cười quá. Bà có linh cảm là thằng con của bà đang “có vẫn đề”.

– A-lô! Tiểu yêu, tính cho tôi leo cây hả?? – Giọng anh đầy bực tức.

Nghe đến đó bà Trịnh tròn con mắt. “Tiểu yêu” chính là tên mà thằng con bà đặt cho con bé Hương nhà thông gia. Không lẽ…

– Còn dám gọi điện hả đồ… đồ tiểu nhân! – Bên kia, 1 giọng đầy căm tức vọng qua. – Chắc thấy tôi chưa chết anh tức lắm phải không?? – Nàng hỏi đầy độc địa.

Trịnh Vũ chả hiểu mô tê, sáng sớm đã gây sự, con nhỏ này muốn gì đây??

– Cô đừng có…

– Hừ! Đêm qua hại tôi xong chắc ngủ ngon lắm phải không??- Giọng Hương càng độc địa, nhưng rõ ràng yếu hơn ngày thường nhiều lắm, đã thế còn chất chứa đầy sự tổn thương.

– Cô nói sao? – Trịnh Vũ nổi điên nhưng nghe giọng nàng, anh lại lo lắng. – Nói cho tôi xem, cô bị làm sao thế?? – Anh hỏi đầy quan tâm.

Bên kia không trả lời mà òa lên khóc. Có lẽ cả đêm qua nàng đau lắm, đã thế lại không có ai quan tâm, đang tủi thân ấm ức thì anh điện thoại, bao uất ức chất chứa trong lòng nay như nước vỡ bờ.

– Ư… ư… đồ tồi, đồ… uổng công tôi tin anh, anh là đồ hèn, đồ… ư ư!! – Hương nức nở khóc.

Con tiểu yêu này là ai?? Nó mà khóc thì có chuyện rồi.

– Đợi tôi nhé! – anh nói rồi cúp máy.

Chương 35: OAN

Trịnh Vũ không nói không rằng, xỏ đại đôi dép, lấy xe, phóng thẳng đến nhà Hương.

Bà Trịnh trông theo con, lòng ngạc nhiên nhưng cái đầu cứ gật gù. Theo nhìn nhận của bà, “cậu ấm” này đã “có vấn đề” thật rồi.

Bà Trịnh đứng lên, không nói không rằng, quay vào trong, môi bà giãn ra thành 1 nụ cười. Bà muốn có cháu quá!!



Trong lúc trịnh Vũ đang phóng xe đến thì nàng đang cố lết ra cửa. Không uống thuốc có nước chết mất thôi. Cả đêm không ngủ, mặt mũi nàng bơ phờ, nếu không phải thể trạng nàng tốt thì chắc lăn đi cũng không nổi chứ đừng nói lết. Hương lầm bầm nguyền rủa kẻ độc ác kia. Hắn… hắn dám gọi cho nàng sao?? Ôi!! Đau chết mất!! Hương nhăn nhó, nàng không muốn làm kinh động đến ba mẹ chỉ vì cái chuyện này.

Nói là lết thì cũng hơi thảm, nhưng nhìn bộ dạng nàng đi thì chắc lết sẽ khoẻ hơn. Bụng nàng cũng bớt đau rồi, hi vọng là còn đủ khoẻ để đi mua thuốc.

Hương tuy cứng đầu cứng cổ, tính tình ngang bướng, khó bảo nhưng dù sao thì nàng cũng