Teya Salat
Tiểu thư hoàn hảo và công tử lạnh lùng

Tiểu thư hoàn hảo và công tử lạnh lùng

Tác giả: Ngân Ken

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326252

Bình chọn: 9.5.00/10/625 lượt.

iền, tôi đã mua cho ba một chiếc áo ấm. Khi ấy ba tôi đã cười rất hạnh phúc, còn khen tôi ngoan. Ba năm trước ông ấy phát bệnh, tôi đã làm rất nhiều thứ để có tiền chữa trị cho ông ấy nhưng hầu như không có hy vọng. Ông ấy cần những thứ thuốc tốt hơn, điều kiện chữa trị tốt hơn để khỏi bệnh. Em, chị em, tên nam sinh kia và cả mẹ em làm sao hiểu được cuộc sống của những người như chúng tôi. Tôi chỉ muốn ba tôi sống thật tốt là tôi rất mãn nguyện rồi, tôi chẳng cần gì nữa, cho dù tôi phải vào tù. Bắt cóc em và chị em, cả tên kia không phải là việc lương tâm tôi muốn làm. Tôi đã định sau khi lấy được tiền tôi sẽ chữa trị cho ba tôi rồi ra đầu thú, tôi không muốn làm hại mọi người. Nhưng mẹ em…

Thái bỏ dửng câu nói, sau đó mỉm cười nhìn Yến Vy. Cậu biết Yến Vy hiểu được.

– Thả tôi! – Yến Vy nhìn Thái, kiên định nói.

– Thả em? Không được! – Cậu lắc đầu, tiếp tục tiến về nhà hoang.

– Anh nghe tôi, Thái. Tôi biết anh không phải là người xấu. Anh làm vậy vì có lí do của anh, tôi bảo anh thả tôi cũng là có lí do của tôi. Tôi quả thật không biết ba anh và anh đã sống những ngày tháng đó như thế nào, nhưng tôi biết người tốt luôn có một kết thúc đẹp. Anh thả tôi, tôi sẽ có cách giúp anh chữa trị cho ba anh. Chị tôi đang phát sốt, đầu cũng bị thương. Trong lòng tôi chị ấy cũng quan trọng giống như ba anh quan trọng với anh. Tôi chẳng cần gì cả, nhưng tôi cần chị tôi sống thật tốt. Ba tôi xa chị ấy 17 năm, chị ấy cũng như anh, không có tình thương của mẹ. Tình thương của ba chị ấy cũng thiếu hụt, anh có thấy mình may mắn hơn chị ấy không?

Yến Vy nhẹ giọng nói với Thái, sau đó nhìn cậu.

– Nhưng ba tôi…

– Tôi và ba tôi có thể giúp được anh. Đừng sai lầm nữa, bây giờ vẫn còn kịp. – Vừa lúc này xe đỗ trước nhà hoang.

Thái im lặng nhìn Yến Vy. Cậu cố gắng tìm một tia giả dối trong mắt cô nhưng thất bại. Hình ảnh của ba cậu hiện ra. Ông sẽ ra sao nếu cậu vào tù? Ông sẽ không cần cậu nữa sao? Ba sẽ đau lòng vì cậu…

Và rồi… có một thứ gì đó lóe lên trong mắt Thái.

Chương 104: Chương 104.

Chia tay Thái, bà Hạnh Phương lục tìm một hồi nhưng không thấy Khải Hoàng và Yến Nguyên nên quay lại chỗ gặp Yến Vy. Bà ta nhìn xung quanh bụi cây bọ xít một lúc lâu rồi rủa thầm một tiếng, chạy đúng theo hướng chạy của Khải Hoàng.

[…'>

Dường như đã bế Yến Nguyên chạy rất lâu nên Khải Hoàng quyết định dừng lại dưới một tán cây lớn, xem tình trạng của Yến Nguyên.

– Vy… đâu? – Cánh môi khô khốc của Yến Nguyên mấp máy một khoảng nhỏ, hỏi Khải Hoàng.

– Em đừng lo cho em ấy, em ấy sẽ tự chăm sóc cho mình.

Khải Hoàng đặt tay lên trán Yến Nguyên thì thấy cô vẫn còn nóng, lưng áo thì ướt một mảng lớn. Anh nghĩ ngợi một lát, sau đó cởi áo vest của mình xuống, choàng cho Yến Nguyên rồi xốc cô lên lưng. Trước mắt phải đưa Yến Nguyên đi bệnh viện, sau đó anh phải nhanh chóng quay lại chỗ Yến Vy.

– Nghỉ… một lát. Tôi biết… anh rất mệt. – Yến Nguyên kê sát tai Khải Hoàng, nói với anh khi thấy anh định chạy tiếp.

– Được! – Khải Hoàng để Yến Nguyên dựa vào thân cây, sau đó ngồi cạnh cô.

– Anh để Yến Vy ở lại? – Yến Nguyên nhìn Khải Hoàng, hỏi. Tuy cô không nghe họ nói gì, nhưng cô hiểu. Yến Vy ngốc, sao lại ở lại? Còn cô nữa, bản thân thật vô dụng.

– Là em ấy muốn như thế. Em ấy bị rắn cắn. – Chân mày Khải Hoàng đâu lại, ánh mắt tối sầm xuống.

– Rắn cắn? Có nghiêm trọng không? – Dường như cơ thể bị vắt cạn sức lực, Yến Nguyên chỉ có thể hỏi như thế.

– Anh không rõ, nhưng dường như là rắn độc. – Giọng Khải Hoàng trầm xuống.

– Anh quay lại đi, đi tìm em ấy. – Yến Nguyên nhắm mắt lại, người ngả ra phía sau, nói.

– Em ấy ở lại là để anh mang em đi. Em ấy muốn anh đưa em tới chỗ an toàn, không thể để em ấy làm việc vô nghĩa. Đi thôi, chúng ta đi tiếp. – Khải Hoàng ngồi dậy, đi tới cõng Yến Nguyên lên.

– Tôi vô dụng lắm sao? – Cô tựa đầu lên vai Khải Hoàng, cười lạnh hỏi.

– Anh không biết, nhưng dường như trong mắt Yến Vy em rất vĩ đại. – Khải Hoàng nói ra lời thật lòng mình.

– Con bé rất tốt! – Yến Nguyên mỉm cười, nghĩ tới Yến Vy. Em nhất định phải bình an đó, nếu bà ta dám làm gì em, chị sẽ bắt bà ta trả giá.

– Ừ, rất tốt! – Chân Khải Hoàng không ngừng tiến về phía trước, mở lời đồng tình với câu nói của Yến Nguyên.

– Tôi có cảm giác con bé sẽ an toàn. Còn anh? – Tuy Yến Nguyên chủ động nói chuyện với Khải Hoàng nhưng cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng không ổn.

– Người tốt luôn gặp may mắn! – Khải Hoàng cũng hy vọng Yến Vy sẽ an toàn.

– Nếu tôi ngủ… anh hãy quay lại chỗ Yến Vy. Hứa với tôi?

– Không thể! Anh sẽ không để cho em ngủ. Anh đã hứa với Yến Vy sẽ đưa em đến chỗ an toàn thì anh nhất định sẽ làm được. Em cố gắng lên, tới đường lớn chúng ta sẽ bắt được xe.

Nghe Khải Hoàng nói như thế, Yến Nguyên chỉ im lặng không lên tiếng. Cô cảm nhận được, cô biết được mình không ổn. Phải rồi! Cô muốn ngủ, muốn chợp mắt một lát.

– Tôi muốn ngủ. Anh đừng đi nữa, thả tôi xuống đi. – Yến Nguyên nói thật nhỏ, giống như thổi hơi vào tai của Khải Hoàng.

Khải Hoàng chỉ cảm thấy xương sống anh cứng lại, thanh quản tê liệt không nói ra