
Tiểu hồ ly pk đại ca sói xám
Tác giả: Lam Yên Hiểu Nguyệt
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 324084
Bình chọn: 8.5.00/10/408 lượt.
iên.
Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc!
Sao mình có thể ngủ quên được chứ? Lại còn bị người ta bế về phòng mà không biết? Ngu ngốc …ngu ngốc chết đi được!
Đã một lần, hai lần, ba lần … không …không! Tuyệt đối không thể có lần thứ ba. Tuyệt đối!
Kỷ Hiểu Nguyệt uất ức lấy tay che mặt. Cũng may… con sói này còn có chút lương tâm, không nhân cơ hội làm gì cô.
Đợi chút, anh ta có thể bế cô về giường của mình sau khi cô ngủ khiến cô không biết, như vậy nói cách khác, chẳng may anh ta thực sự có làm gì cô thì cô cũng không thể biết rồi?!
A…a…a! Rốt cuộc là có làm gì hay không!!!
Kỷ Hiểu Nguyệt sắp phát điên lên rồi.
***
Kỷ Hiểu Nguyệt rửa mặt xong ôm một bụng tức giận và quyết tâm phải quay về bằng được, cô lao lên boong thuyền, lớn tiếng quát Tề Hạo:
“Tổng giám đốc Tề, lúc nào anh mới chuẩn bị về? Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến du lịch rồi, tất cả mọi người đều đang đợi anh đấy!”
Ánh mặt trời chiếu lên boong thuyền trắng bóng, biển xanh tĩnh lặng. Tề Hạo thư thái ngồi trước chiếc bàn tròn màu trắng ăn bít tết:
“Nếm thử đi, bít tết mới làm xong đấy, mùi vị cũng không tệ”.
“Không thích!”
“Thì ra Hiểu Nguyệt thích nhìn tôi ăn”.
“…Sao anh không chết đi!”
“Tôi chết rồi ai nói chuyện với cô?”
A…a…a!
Nếu thời gian có thể quay lại, cho cô một cơ hội để lựa chọn, cô thà để tên quái gở này bật loa tìm cô khắp bãi biển chứ không mong cùng anh ta thưởng thức “Thế giới riêng của hai người” ở đây thế này!
Hối hận quá đi, a…a…!
“Cô biết vì sao tôi điều cô từ tầng dưới lên trên không?” Tề Hạo nhã nhặn ăn một miếng bít tết hỏi.
Hít thật sâu - Không tức giận!
“Cô biết không, dáng vẻ khi tức giận của cô nhìn rất đáng yêu!”
…
Ý anh ta là, anh ta thích nhìn cô tức giận? Nói cách khác, cô càng tức giận anh ta càng vui?
Đúng là biến thái!
Để không cho ai đó cơ hội vừa lòng như ý, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng nặn một nụ cười khẳng định: Tôi không hề tức giận.
“Phải không đấy? Tổng giám đốc Tề đúng là Tổng giám đốc Tề, lúc nào cũng có thể nói lời ngon tiếng ngọt, anh nói chuyện với mấy cô gái quen rồi phải không?” Ý tứ châm chọc rất rõ ràng.
“Cô muốn chỉ mấy người … bạn gái của tôi sao?” Tề Hạo nhíu mày, cố ý mở đường.
“Mấy người”!
Kỷ Hiểu Nguyệt cười lạnh:
“Bạn gái của Tổng giám đốc Tề nhiều như cá chép dưới sông, chỉ sợ chính anh cũng không đếm được, nếu có nói với nhau những gì chắc anh cũng không thể nhớ hết được!”
Lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực, Hiểu Nguyệt không chút chú ý đã quyết định đi nhầm đường.
“Nếu so sánh như vậy, tôi sẽ cho rằng ý của cô là … cô là bạn gái của tôi!” Tề Hạo cười như một con hồ ly gian xảo. Mà không, là một con sói gian ác!
Bị lừa rồi!
Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận nổi điên:
“Tổng giám đốc Tề, anh nên bớt tự ình là đúng đi! Có quỷ mới đồng ý làm bạn gái anh, tôi chỉ quen anh thôi đã tự thấy hổ tẹn lắm rồi!”
Tề Hạo đã bị đả kích tâm lý đủ để trở nên mạnh mẽ, anh khẽ mỉm cười:
“Xem ra cô chỉ có thể tiếp tục xấu hổ thôi”.
Kỷ Hiểu Nguyệt: “@@#$%!”
Ánh mắt Tề Hạo thích thú hướng ra biển, Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn theo, mặt trời mọc kìa!
Nước biển xanh thẳm trải dài đến vô tận, nơi trờ và biển giao nhau ẩn hiện rặng mây đỏ đẹp xinh, rặng mây đó từ từ lớn lần, càng ngày càng sáng…
Đợi chút! Hình như có gì đó không ổn!
“Đây là đâu? Vịnh Bích Hải đâu? Anh định cho thuyền chạy đi đây vậy?” Kỷ Hiểu Nguyệt muốn điên quá! Trong khi Tề Hạo nhún vai, tiếp tục ăn bít tết.
Đúng lúc này một nhân viên bồi bàn mang lên một đĩa bít tết đặt đối diện với Tề Hạo.
“Kỷ tiểu thư, mời dùng bữa!”
Bồi bàn thậm chí còn gọi cô là Kỷ tiểu thư, sau đó cúi mình kính cẩn chào Kỷ Hiểu Nguyệt rồi lặng lẽ lui ra.
“Tôi muốn về!”
“Nếm thử đi, đầu bếp hôm nay làm ngon lắm đấy”. Tề Hạo chỉ tay vào đĩa bít tết nóng hổi.
“Tôi muốn về!!”
“Nếu cô không thích ăn cơm Tây, để tôi bảo bọn họ làm cơm truyền thống”.
“Tôi muốn về!!!”
“Hiểu Nguyệt…”
“Đừng có gọi tôi là Hiểu Nguyệt, tôi và anh không thân quen”.
“Tôi nghĩ chúng ta đã thân quen lắm rồi”.
“Tôi muốn đi về!”
“Nếu bơi về chắc một ngày là đến!”
…
Cô nàng vịt bơi cạn Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn con sói đang cười vô cùng đắc ý, đột nhiên quay người bỏ đi. Nhìn dáng vẻ tức giận của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Hạo cười khoái trá. Sao những lúc ở bên cạnh cô gái này, anh lại cảm thấy hạnh phúc như vậy chứ.
Đúng lúc này anh nghe một tiếng “Ùm” ở đầu kia du thuyền, tay Tề Hạo cứng đờ, Kỷ Hiểu Nguyệt! Không phải cô định bơi về thật đấy chứ, cô không biết bơi mà!
Anh vội lao đến cạnh thuyền, xung quanh không có ai, trên mặt biển chỉ có từng gợn sóng nhỏ.
“Hiểu Nguyệt!”
Tề Hạo không kịp suy nghĩ, lao xuống nước.
Kỷ Hiểu Nguyệt đứng trên thuyền xem trò vui, trợn tròn mắt nhìn Tề Hạo chạy vội đến rồi nhảy xuống nước, anh ta đang làm gì vậy? Anh ta nhảy xuống nước thật à?
Cô thừa nhận cô chỉ muốn dọa anh ta một chút, chỉ là dọa một chút thôi, theo lý mà nói Tề đại thiếu gia cũng đây cần … nông nổi như vậy chứ? Không lẽ anh ta thật sự nghĩ cô sẽ bơi về? Nhìn cô giống một kẻ ngốc vậy sao?
Nhưng mà …
Nhìn Tề Hạo vất vả nhô đầu lên khỏi mặt nước đột nhiên Kỷ Hiểu N