
ỷ Hiểu Nguyệt lại tiếp tục vung tay lên mắng:
“Đồ khốn!” Dù sao cũng lỡ đánh rồi, một cái hay hai cái cũng không khác nhau là mấy! Con giun xéo lắm cũng quằn!
Tề Hạo giữ lấy bàn tay đang định hành hung mình lần nữa, ánh mắt vừa mời ám vừa gian ác:
“Cô đối xử với ân nhân cứu mạng như thế sao?”
Kỷ Hiểu Nguyệt im lặng nhìn con sói đội lốt người trước mặt mình. Ân nhân cứu mạng? Toàn bộ việc này đều do anh ta đạo diễn, giờ còn dám nói khoác không biết ngượng! Trời cao chắc bị thủng một lỗ rồi nên cái tên vô liêm sỉ này mới rơi xuống trần gian! Thôi bỏ đi, nói chuyện phải tránh với tên này khác gì “Đàn gảy tai trâu”.
“Cút ngay!” Kỷ Hiểu Nguyệt nổi điên, gạt bàn tay đang mò mẫm khỏi người rồi tức giận đứng dậy.
Đúng lúc này, một chiếc áo khoác vàng choàng lên vai cô, bọc lấy thân hình xinh đẹp đang ướt sũng.
“Chúng ta đi thôi!” Tiếng An Húc Dương ấm áp mà bình tĩnh, anh lạnh lùng nhìn lướt qua Tề Hạo cũng đang chậm rãi đứng dậy, đôi mắt sâu lạnh tựa băng.
Chỉ là thoáng chốc, nhưng trong giây phút giao nhau ấy, một thứ cảm xúc mãnh liệt bùng lên như ngọn lửa.
Khán giả phát điên rồi!
Ôi, An Húc Dương!
Kỷ Hiểu Nguyệt làm thế nào mà lại có sự quan tâm của cả Tổng giám đốc và siêu sao vậy!
Ông trời thật quá bất công!!!
Nhìn bóng Kỷ Hiểu Nguyệt và An Húc Dương bỏ đi, nụ cười trên gương mặt Tề Hạo biến mất. Nhiếp Phong sợ hãi bỏ chạy đầu tiên. Tôi không có ở đây. Tôi không nhìn thấy gì hết!
Chương 076
Chương 76 : Trường quay
Chương 76:
Kỷ Hiểu Nguyệt thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng, cũng may cô có mang quần áo đi thay, nếu không đúng là đã bị Tề Hạo hại chết rồi. Hoa Hồ Điệp liếc mắt nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt thoắt cái đã trở nên rực rỡ, anh chàng không thấy bất ngờ, chỉ ngáp một cái rồi tiếp tục giả chết.
Từ lúc gặp lại nhau, đây là lần đầu tiên An Húc Dương thấy Kỷ Hiểu Nguyệt mặc đồ trẻ trung như vậy, không kiềm chế được liền giật mình đứng dậy.
Bỏ đi cặp mắt kính đen cồng kềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô càng thêm thanh tú, quyến rũ, mái tóc đen còn ướt rối tung sau vai, sáng bóng. Chiếc áo tím nhạt, váy trắng tinh khôi kết hợp cùng đôi bốt đen bóng càng làm tôn lên dáng vẻ yểu điệu của cô.
Không ngờ bên trong bộ đồ lỗi thời lại ẩn giấu một thân hình đẹp, thậm chí còn xinh đẹp, duyên dáng hơn cả cô bé trong trí nhớ của An Húc Dương, đôi mắt anh thoáng bừng lửa. Dù cách nhau một chiếc sô pha và một đoạn hành lang nhưng dường như anh vẫn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát sau khi tắm trên cơ thể cô
“Thanh thủy xuất phù dung” [1'> chính là thế này đây!
[1'> Câu thơ trong bài Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu da lang ức cực du thư hoài tăng Giang Hạ Vi thái thủ lương tể của Lý Bạch, ca ngợi vẻ đẹp tự nhiên.
Sau khi bị sói tập kích, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn trong trạng thái đề phòng, ngay cả ánh mắt An Húc Dương cũng khiến cô lùi về phía sau một bước theo bản năng:
“Anh nhìn gì vậy?”
“Em đẹp quá!” An Húc Dương cất lời chân thành khen ngợi.
…
“Đẹp cái con khỉ! Dáng người đẹp thì có ích gì, ngày nào cậu ta cũng chỉ mặt bộ đồ bỏ đi kia, có khác gì bông hoa nhài cắm vào cái bãi – gì – đó, đứng chung với cậu ta chỉ tổ mất mặt! Có giỏi thì hôm nay cậu đừng mặt bộ đồ giẻ rách kia nữa rồi đi ra ngoài ình”. Hoa Hồ Điệp vẫn rất tức giận, anh chàng kia thật sự nghĩ mãi không ra, rõ ràng Kỷ Hiểu Nguyệt đã ăn mặc giống hệt một bà phù thủy mà sao trong mắt Tổng giám đốc Tề vẫn chỉ có mình cô ấy? Vì sao…vì sao…vì sao hả?
Kỷ Hiểu Nguyệt mặc kệ cái tên đang bị rối loạn hormone nội tiết kia, cô hỏi An Húc Dương:
“Ở đây có giặt quần áo miễn phí chứ?”
“Ừ, anh vừa gọi quầy lễ tân rồi, lát nữa sẽ có người đến lấy, anh cũng gọi luôn cả bữa trưa nữa, chắc lát người ta sẽ mang lên”. An Húc Dương hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại hơi thở đang có chút rối loạn.
“Không muốn ăn”. Hoa Hồ Điệp mệt mỏi ngồi lỳ trên sô pha.
“Đừng giả chết nữa, đứng lên đi!” Kỷ Hiểu Nguyệt tiến lại kéo Hoa Hồ Điệp đứng lên.
“Tổng giám đốc Tề ơi!” Hoa Hồ Điệp phút chốc gào khóc vô cùng thảm thiết.
“Không được nhắc đến cái gã đê tiện ấy nữa!”
“Đồ con gái vô lương tâm! Người ta đã cứu mạng cậu đấy!” Hoa Hồ Điệp trực tiếp bỏ qua sự thật Tề Hạo đã cưỡng hôn Kỷ Hiểu Nguyệt. Tự lừa dối bản thân đó chỉ là hô hấp nhân tạo!
Anh chàng sai rồi, anh chàng không nên khoe mình biết bơi. Ôi trời ơi!
“Gì mà cứu mạng, rõ ràng anh ta …chỉ là một tên xấu xa bỉ ổi!” Kỷ Hiểu Nguyệt nhớ lại hơi ấm trên đôi môi mình, đột nhiên có cảm giác toàn thân khô nóng, khuôn mặt phút chốc đỏ như gấc chín.
“Vì sao anh ấy không “Xấu xa bỉ ổi” với mình?” Hoa Hồ Điệp thất vọng than thở, kết quả …lập tức bị ăn đánh.
“Anh bạn, cơ hội phải do mình tạo ra!” An Húc Dương mỉm cười vỗ vai Hoa Hồ Điệp.
“Cơ hội gì?” Hoa Hồ Điệp trong nháy mắt sống lại, hai mắt nhấp nháy bắn tim tung tóe.
“Ví dụ như…” An Húc Dương còn chưa kịp cấy lời.
“Cậu chết đi!” Kỷ Hiểu Nguyệt vung tay đánh một cái vào đầu Hoa Hồ Điệp. Ngu ngốc! Tề Hạo có gì tốt đáng để cậu phải sống dở chết dở vậy chứ?
“Sao cậu lại đánh mình?”
“Vì cậu đáng bị đánh đòn!”
“Kỷ Hiểu Nguyệt!”
“Được rồi, được rồi, đừng