
xúc trong cô vẫn vẹn nguyên như thủa nào.
“Haizzz, thật ra Bạch Sùng Tước cũng rất tốt, đẹp trai, nhiều tiền lại chung tình. Đúng là hàng hiếm trên đời! Ngoài Tổng giám đốc Tề ra, không ai có thể so sánh với cậu ta được!” Hoa Hồ Điệp vừa sắp xếp tài liệu vừa thở dài.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bà “phù thuỷ già” thật là nhẫn tâm, giao cho Kỷ Hiểu Nguyệt bao nhiêu việc. Có cho người ta sống nữa không?
“Hoa Hồ Điệp, nếu cậu còn tiếp tục nhắc đến người kia nữa, có thể cậu sẽ biến mất đấy!” Kỷ Hiểu Nguyệt đã ghi tạc trong lòng bài học lần trước. Cô sẽ không bao giờ gọi Tề Hạo hoặc Tổng giám đốc nữa. Thay vào đó phải gọi là “người kia”.
Cô hận người kia thất xương! Chỉ vì anh ta mà cô phải làm cả đống việc! Cứ gặp “người kia” thể nào cô cũng gặp xui xẻo!
Hoa Hồ Điệp rất muốn mở miệng bênh Tổng giám đốc Tề, nhưng vì hắt hơi mấy cái liên tục nên không thể diễn đạt được ý kiến như mình mong muốn, chỉ có thể khua tay phản đối!
Bực mình quá!
“Này, cậu không sao chứ?” Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Hoa Hồ Điệp hắt hơi liên tục, trong lòng có chút áy náy.
“Cậu nói thử xem! Có ai vô lương tâm như cậu không, đá mình xuống sàn nhà! Cậu…” Hoa Hồ Điệp chưa chỉ trích xong đã hắt hơi thêm cái nữa.
“Được rồi, được rồi, lát nữa mình đưa cậu đi gặp bác sĩ”. Kỷ Hiểu Nguyệt vỗ lưng Hoa Hồ Điệp an ủi.
Tiểu Mai vừa đến văn phòng, trợn mắt khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Hả? Hả? Hả? Đá xuống sàn nhà? Vậy trước đó ngủ ở đâu?
Thời tiết mấy hôm nay rất nóng, vậy mà Hoa Hồ Điệp không thay đồ cũ mà vẫn mặc bộ đồ quần áo ngày hôm qua!
Tin “hot”! Đúng là tin “siêu hot”!
“Hiểu Nguyệt! Các cậu đang sống chung sao?” Tiểu Mai kinh hoàng kêu lên.
Kỷ Hiểu Nguyệt và Hoa Hồ Điệp cùng giật mình quay lại.
Kỷ Hiểu Nguyệt vốn đã quen với những lời ong tiếng ve nới công sở, liền bình tĩnh nhún vai, tỏ vẻ không muốn giải thích.
Nhưng Hoa Hồ Điệp lại căng thẳng đến mức suýt nhảy dựng lên. Bởi anh chàng vừa nhìn thấy một bóng người cao lớn đang từ thang máy bước ra.
Ôi! Tổng giám đốc! Hôm nay Tổng giám đốc đi làm sớm thật đấy! A… a! Tổng giám đốc đang đi đến chỗ bọn họ! A… a… a! Anh chàng hạnh phúc quá! Sớm thế này đã được nhìn thấy Tổng giám đốc rồi! Linh hồn bé nhỏ của Hoa Hồ Điệp không ngừng gào thét ầm ĩ.
“Này, đồ không thể ăn bậy, lời không thể nói liều! Bọn mình không có gì hết!” Hoa Hồ Điệp gần như hét lên biện minh.
Ôi… ôi, Tổng giám đốc Tề ơi, anh ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm, tôi rất trong sáng đấy! Tiểu Mai không hề biết rằng sau lưng cô nàng, sắc mặt Tổng giám đốc đang ngày càng u ám, cô tiếp tục la hét, thoả mãn sở thích “bà tám” của mình:
“Tôi nghe thấy cả rồi! Hai người còn định lừa tôi hả? Quần áo hôm qua cậu mặc đến giờ chưa thay. Hẳn là cậu đã qua đêm ở nhà Hiểu Nguyệt, đúng không?”
Chương 53 : Bới lông tìm vết
Hoa Hồ Điệp tức giận. Vu khống! Vu khống trắng trợn!
“Không phải! Giữa bọn tôi tuyệt đối không xảy ra chuyện gì hết! Hôm qua Hiểu Nguyệt không vui nên tôi mới đến an ủi cô ấy. Tôi ngủ ở trên sàn, cậu đừng có nói lung tung!” Hoa Hồ Điệp ra sức bào chữa, giọng nói càng ngày càng lớn.
Sắc mặt Tổng giám đốc Tề hình như rất tệ!
Tiểu Mai cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, cô nàng quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Hoa Hồ Điệp… rồi sợ hãi rụt cổ, đi về chỗ ngồi của mình. Đúng lúc này, người trong công ty cũng bắt đầu lục tục đến.
Tổng giám đốc lần đầu tiên đi kiểm tra sớm, may mà không ai đến muộn!
Tề Hạo nhìn khuôn mặt giả vờ vô tội, chăm chú làm việc của Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Nhất là khi nhìn thấy mảnh giấy nhỏ mờ ám trên mặt bàn của cô, ánh mắt anh càng thêm giá lạnh.
Vì sao anh lại có cảm giác tức giận như khi đồ vật của mình bị người khác dòm ngó nhỉ?
“Kỷ Hiểu Nguyệt!” Giọng nói lạnh lùng khiến mọi người toát mồ hôi thay Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Có ạ! Tổng giám đốc, chúc anh buổi sáng tốt lành!” Kỷ Hiểu Nguyệt nở một nụ cười xu nịnh. Cô vốn rất ngoan, lại là một nhân viên tốt, không đến muộn, không trốn việc.
“Đây là công việc hôm qua cô phải hoàn thành đúng không?” Tề Hạo nhìn lướt qua tập tài liệu đã được chỉnh sửa xong trên mặt bàn, tìm cách “bới lông tìm vết”.
“Đây… à… vâng ạ”.
Sao cô cứ có cảm giác bất an thế nhỉ? Như thể mây đen từ bốn phương tám hướng hội tụ về đây vậy.
Thật sự không ổn chút nào!
Hoa Hồ Điệp bên cạnh lại tỏ vẻ đặc biệt khổ sở. Tổng giám đốc Tề từ đầu đến cuối chưa hề liếc nhìn anh chàng một cái nào, hức hức!
“Nhưng đêm qua hình như người ở lại làm việc không phải là cô”. Ánh mắt Tề Hạo cuối cùng cũng chuyển sang Hoa Hồ Điệp. Hoa Hồ Điệp đang tự thương hại mình trong nháy mắt sống lại, ánh mắt rạng ngời. Nhưng vừa nhìn thấy tia sáng sắc lạnh trong mắt Tề Hạo, anh chàng lập tức rụt người lại.
Hoa Hồ Điệp cứ mãi bị treo lơ lửng giữa niềm vui và nỗi buồn, cho đến khi Tề Hạo nhắc đến tên anh chàng.
“Hồ Điệp!” Giọng nói của Tề Hoạ rất lạnh lùng nhưng đối với Hoa Hồ Điệp lại là một sự ngạc nhiên bất ngờ.
“Có ạ!” Hoa Hồ Điệp phấn chấn tinh thần, lập tức đứng thẳng dậy.
“Tối qua cậu đã ở đây”. Tè Hạo khẳng định.
Hoa Hồ Điệp thành thật trả lời: “Vâng!” Rồi tiếp