
hìn, thấy cậu bé dễ thương bèn ngồi xổm xuống, cười nói, “Sao vậy cậu bé?”
A, giọng nói rất dễ nghe, còn cả cười ấm áp, xinh đẹp hơn mẹ nhiều, hơn nữa chân thật là trắng!
“Cậu bé? Có chuyện gì không?”
Thơm quá, mắt thật đẹp, chết rồi, chết rồi, cậu bị điện giật rồi, muốn xin số điện thoại quá…. ……
“Thật xin lỗi, đứa nhỏ này, thần kinh hơi bị bất thường!” Hạ Mộng Lộ xông lên ôm cậu bé bỏ vào xe đẩy, “Không được quậy!”
Kỷ Khanh Khanh chu miệng, hung gì chứ? Lúc nào đó cậu mất hứng, bỏ nhà chạy theo một chị gái xinh đẹp cho mẹ lo chết luôn!
“Tạch tạch!”
Ăn cơm mất ba mươi đồng, ba mươi đồng có ít quá không? Hiện giờ một cái trứng cũng đã sáu đồng, bốn người sợ là ăn không đủ, được rồi, vậy thì ba mươi mốt đồng, cơm nước xong thuê xe đến chỗ ở cần hai mươi đồng, mẹ đi công ty lại tốn hai mươi đồng, buổi tối mua thức ăn khoảng năm mươi đồng, năm mươi đồng? Nhiều vậy? Ở nhà nấu cơm sao có thể mắc hơn ăn ngoài được? Hai mươi đồng là đủ rồi…. ….
Lại có một cậu bé khác mặc đồ tây đen cầm máy tính xuất hiện, hai đứa giống nhau như đúc, chỗ khác duy nhất là một hết nhìn đông tới nhìn tây, mắt sáng rỡ xem người đẹp, còn một thì ôm máy tính gõ chăm chú, bộ dạng tính toán tỉ mỉ như ông cụ non khiến người ta dở khóc dở cười.
“Đào Đào, đừng tính nữa, ngoan, nhìn đường kìa!”
Kỷ Đào Đào bĩu môi, mắt vẫn không rời khỏi máy vi tính, “Chỉ còn lại năm ngàn thôi, con không muốn phải theo cha và mẹ đi ngủ ngoài đường. Mẹ! Mẹ xem những đứa trẻ khác kìa, cha mẹ của họ làm ăn càng ngày phát, chỉ có cha mẹ là càng ngày càng trì trệ, dù sao, cha mẹ đừng mong con sẽ giao tiền ra!” Đáng thương cho cậu, mới có bốn tuổi đã phải học cách quản lý gia đình! Mẹ tiêu tiền như nước, cha thì vừa có tiền là đi mua hàng hiệu để lừa tình nữ sinh ngay, vì vậy thật sự đã từng ngủ vòm cầu tạo phúc cho mấy con muỗi rồi.
“Mẹ, mau nhìn, mau nhìn, con chưa từng ăn nước đá bào của Trung Quốc lần nào, mẹ mua cho con một ly đi!” Kỷ Khanh Khanh chỉ về cửa hàng đằng trước mà gào, hai mắt sáng lên.
“Được rồi, được rồi, Đào Đào đưa ví tiền cho mẹ!” Hạ Mộng Lộ nói xong chạy qua lấy cái ví nữ đang được khóa trên người Kỷ Đào Đào.
Kỷ Đào Đào vội vàng ôm ví vào ngực, bộ dáng như bị đòi mạng, “Không được! Chẳng phải em là thanh niên trẻ sao? Thanh niên thì không được ăn đá bào!” Đáng ghét! Cái gì cũng đòi ăn, không sợ bị rụng hết răng hay sao?
Kỷ Đào Đào hung hăng trừng em trai.
Kỷ Khanh Khanh bắt đầu la lối om sòm, “Em mặc kệ, em muốn ăn đá bào, em muốn ăn đá bào…. ….”
“Đào Đào, nghe mẹ nói, chỉ cần mẹ đi làm, lập tức sẽ có tiền ngay, thật, mẹ tuyệt đối sẽ không để hai con phải ngủ ngoài đường! Nhanh đưa ví cho mẹ!”
Kỷ Đào Đào trừng mắt, “Không cho! Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng chiều em, lần nào cũng chỉ ăn một miếng rồi bỏ!”
“Không nghe lời mẹ thật sao?” Hạ Mộng Lộ giận nói, mới bốn tuổi mà sao giống ông cụ non quá vậy!
Kỷ Đào Đào đáp, “Chúng ta không còn nhiều tiền, ai biết sau khi mẹ đi làm có kiếm được tiền hay không?”
Hạ Mộng Lộ lười nói nữa, giật mạnh ví tiền lại, rút tiền ra nhét vào tay Kỷ Khanh Khanh, “Đi mua đi!”
“Hì hì, rất ngọt!” Kỷ Khanh Khanh cố ý nói lớn, quơ tay múa chân để chọc tức Kỷ Đào Đào.
Quả nhiên, Kỷ Đào Đào mím môi, nức nở, “Hức hức!”
Hạ Mộng Lộ đau đầu nhét cái ví vào trong ngực Kỷ Đào Đào, “Cho con nè! Ai mà thèm!”
Kỷ Đào Đào vẫn không đi, đứng tại chỗ thút thít. Cậu rất tủi thân, trong lòng vô cùng khó chịu, mẹ không hề thương cậu, bắt nạt một đứa bé thật ghê tởm, cậu sẽ không tha thứ cho mẹ!
“Đào Đào, em con muốn ăn đá bào, chẳng lẽ con không chịu mua?”
Kỷ Đào Đào ngửa đầu hô to, “Vậy sao mẹ không mua cho con? Hu hu hu!”
“Mua, mua, mua cho con, được chưa? Đưa tiền cho mẹ!” Lần này Kỷ Đào Đào lập tức giao ví tiền ra.
Hai cậu bé vừa ăn kem vừa vui vẻ bước ra sân bay. Ngoài đường, một thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi, đẹp trai ngời ngời, đang ra sức ngoắc tay với họ.
Kỷ Lăng Phong vừa bỏ hành lý vào cốp xe taxi vừa huýt sáo nói, “Các con, chúng ta về nhà!” xong dang hai tay ra. Nhưng hai cậu bé thản nhiên lướt qua như không hề nghe thấy, leo lên ghế sau của taxi. Sự thật chứng minh Kỷ Đào Đào nói không sai, Kỷ Khanh Khanh chỉ ăn vài miếng đã vứt phần còn lại qua cửa sổ xe.
Kỷ Lăng Phong đen mặt, hai nhóc con này, hoàn toàn không thèm để ý mình! Hạ Lăng Phong bất đắc dĩ nhún vai nói với Hạ Mộng Lộ, “Vợ à, tụi nó chỉ thương em thôi!”
“Ở này không phải Berlin, đừng gọi bậy, vả lại trên luật pháp mà nói, cậu còn độc thân, Lăng Phong, kiếm một cô gái tốt sống qua ngày đi, đừng cà lơ phất phơ cả ngày nữa, nếu như cậu không nói thì chẳng ai biết cậu là họa sĩ nổi tiếng Kỷ Lăng Phong đâu! Đừng tự hủy hình tượng của mình!” Hơn nữa cô đã hơn ba mươi, cậu ta chỉ mới hai mươi lăm, cô không muốn bị nói là trâu già gặm cỏ non.
“A, có sao đâu, dù gì chúng ta đều độc thân, bất đắc dĩ lắm gộp thành một đôi không tốt sao?” Kỷ Lăng Phong nháy mắt một cái, thấy Hạ Mộng Lộ trừng, giả vờ nói, “Đau lòng quá!”
Sau khi lên xe, Kỷ Khanh Khanh dựa vào cửa sổ than ngắn thở dài, còn Kỷ Đào Đào vẫn đang lo tính toán hôm nay đã tiêu