Polly po-cket
Tiên sinh xã hội đen, ở riêng đi

Tiên sinh xã hội đen, ở riêng đi

Tác giả: Toán Miêu Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327180

Bình chọn: 9.00/10/718 lượt.

ày này, biết bao nhiêu người mơ ước mà không mặc được không, hừ, anh cởi đi, em đi liền bây giờ!” Đại tiểu thư nổi giận, không phải chuyện đùa, dứt khoát quay đầu đi.

“Đừng đừng đừng, cứ như vậy đi, đi đi đi!” Cố gắng hết sức ngăn bạn gái lại, rồi cùng nhau chạy đến khách sạn, xong rồi xong thật rồi, nếu hư cha biết được chắc chắn sẽ giết anh chết mất, ngay cả em gái cũng sẽ cười nhạo anh, vả lại bạn gái như cọp mẹ, không bị người ta nói không có tiền đồ mới là lạ.

“Nguyệt Đình, anh trai sắp đến rồi đó, đi, chị đi…” Còn chưa nói xong, hai cô gái liền hóa đá, giương cái miệng nhỏ nhắn nhìn chằm chằm hai người ờ cửa.

“Mẹ ơi!”

“Không phải chứ” Hạ Mộng Lộ nuốt nước miếng, nhắm dụi dụi mắt, rồi mở ra lần nửa, rung giọng nói: “Anh trai, anh bị bệnh hay đầu bị nước vào rồi hả?” Trời ơi, ai tới nói cho cô biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao đầu của anh trai cô…hai mươi sáu rồi, sao có thể như những đứa 9x? Thiếu não sao? Hơn nữa còn dẫn theo bạn gái nhỏ cũng như thế: “Phốc ha ha ha ha anh trai, đầu của anh ha ha ha ha…Tốt. . . . . . Tốt ha ha ha ha tốt rất khác biệt!” Sắp có trò hay để nhìn rồi, không biết mẹ cha sau khi nhìn thấy sẽ như thế nào đây.

Sắc mặt Lạc Vũ Hinh đen lại, hai người ngốc này cười gì vậy? Cười thưởng thức của cô có vấn đề sao? Nghĩ vậy nên bất mãn nói: “Mau tránh ra!” Kéo bạn trai qua chạy thẳng tới trên bậc thang nhà chính.

Hạ Mộng Lộ bị đẩy ngã trên mặt đất, cũng không tức giận, dứt khoát nằm trên mặt đất vỗ mặt đất cười không ngừng, còn là một em gái nhỏ cay cú, cười chết cô rồi, mẹ không cầm cây chổi quét bọn họ ra nhà mới là lạ đó.

Đầu Hạ Trạch Nguyên nổi đầy hắc tuyến, làm thế nào đây? Ai tới cứu hắn với? Vừa nghĩ tới trong tay cha cầm một cây dao…Xong đời rồi.

Chương 27: Anh?

Hạ Nguyệt Đình đỡ Hạ Mộng Lộ đứng dậy, lau sạch nước mắt trên mặt cô rồi hỏi, “Chị! Chị đừng cười nữa! Chị có thấy cô gái này nhìn quen quen không?” Hình như đã gặp ở đâu đó rồi?

Hạ Mộng Lộ gật đầu, đúng là nhìn rất quen. Cô phủi phủi đất trên mông xuống, vẫn không nín được cười, bỗng nhớ ra gì đó, trợn mắt la, “Là…. …. Là người nhà họ Lạc…. …”

“Má ơi, đúng rồi, chính là cô ấy, Lạc Vũ Hinh! Anh họ ‘cua’ được cô ấy rồi hả?” Hạ Nguyệt Đình che miệng, thiệt hay giả đây? Anh họ thiệt lợi hại! Đây chính là cô chủ giàu nhất thế giới đó!

“Hai chị em đang làm gì đó? Tay em sao vậy?”

Lạc Vân Hải vừa về tới, thấy tay Hạ Mộng Lộ dính đầy bụi đất, tóc tai xốc xếch, bộ dạng nhếch nhác như vừa đánh nhau với ai xong thì đau lòng, vừa phủi bụi thay cô vừa hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Mộng Lộ cảm thấy vô cùng tự hào, nhà họ Hạ sắp phát tài rồi! Mặc dù tính tình cô gái này không được tốt lắm, dღđ。l。qღđ nhưng trong mắt cô ấy không hề có khinh bỉ. Người ta thường nói, con gái nhà giàu thường kiêu ngạo, quả đúng thật! Chậc chậc, nửa đời sau của anh hai xong rồi!

“Cha mẹ, con đã về!”

Trong phòng khách, cha mẹ Hạ Mộng Lộ đang nhanh nhẹn dọn chén đũa lên bàn, nghe tiếng vui mừng ngẩng đầu lên, sau đó, cả hai đều đứng hình, nhìn chằm chằm Hạ Trạch Nguyên không chớp mắt, một lúc sau, vẻ mặt ba Hạ càng ngày càng vặn vẹo, cuối cùng lửa giận ngút trời, lập tức xoay người nhặt cây lau nhà lên hét to, “Thằng nhóc này, cả nhà khổ sở lo cho mày ăn học, mày lại chưng diện giống quỷ như vậy, hôm nay không đánh gãy xương mày thì tao không phải cha mày nữa!”

“Cha…. … Ai da…. ….. Cha…. …… Cha bình tĩnh một chút…….” Hạ Trạch Nguyên vừa chạy vừa kêu.

Lạc Vũ Hinh nuốt nuốt nước miếng, nhìn mẹ Hạ không chớp mắt, chẳng lẽ mình làm sai rồi sao? Tại sao trong mắt mẹ Hạ lại lộ ra vẻ chán ghét? Giống như mình đã dạy hư con của bác ấy vậy. Lạc Vũ Hinh thấy Hạ Trạch Nguyên phải trốn xuống dưới bàn, bèn tức giận la to, “Đủ rồi! Hai bác đừng có quá đáng!” Sao lại có cha mẹ thô lỗ như vậy, vừa

thấy con mình đã đánh ?!

“Cô im đi!” Ba Hạ đập cây lau nhà xuống sàn, “Cô lập tức biến khỏi đây cho tôi!”

Hạ Trạch Nguyên vội vàng bò ra khỏi bàn, che trước mặt bạn gái, “Cha, cha nói gì vậy?” Biến cái gì mà biến, thật khó nghe! Hạ Trạch Nguyên cố ưỡn ngực nói to, “Không liên quan gì tới cô ấy hết, là con tự nguyện!” Mình đã hai sáu rồi, còn hễ chút là đánh, không thèm quan tâm gì đến mặt mũi của mình gì hết.

“Mày, mày…. … Muốn chọc tao tức chết phải không?” Ba Hạ đỡ đầu, chỉ tay về phía Hạ Trạch Nguyên, “Biến! Biến hết cho tao! Nhà họ Hạ không có một đứa du côn lêu lỏng như mày!” Nhìn A Hải mà coi, quả thật là một trời một vực, không cách nào bì được!

Lạc Vũ Hình cười hì hì, núp sau lưng Hạ Trạch Nguyên, ló người ra le lưỡi làm mặt xấu, “Biến thì biến! Cha mẹ như vậy, không có cũng chẳng sao! A Trạch, chúng ta đi! Về sau em nuôi anh” Nói xong, kéo Hạ Trạch Nguyện đi.

Mẹ Hạ tức đến mức sắp ói ra máu, thấy chồng mình xụi lơ trên đất, bèn hét, “Còn không mau đi! Muốn tức chết ba mày sao?” Bà vừa vuốt ngực cho chồng vừa nói, “Mình à, không sao, đừng giận nữa!”

“Đúng là nghiệp chướng mà!” Hạ Hưng Quốc càng ngày càng thở gấp, hoa mắt chóng mặt tựa vào ngực vợ, lắc đầu liên tục, đáng lẽ không nên cho con mình đi học trường