Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tác giả: Toái Dạ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324023

Bình chọn: 7.5.00/10/402 lượt.

ng đã vội vàng bế quan.

Bạch Nham nắm tay Ly Du Dao hỏi:”Bây giờ làm thế nào?”“Không có cô cô, nhưng chắc chắn vẫn còn người biết ta bị làm sao vậy.

” Ly Du Dao gần như không cần nghĩ đã quyết định nên đi tìm ai.

Trong bộ tộc Huyền Điểu trên núi Bình Đỉnh Cửu Thiên Huyền Nữ pháp lực mạnh nhất, nhưng nhiều tuổi nhất lại là một người khác.

Ly Du Dao nói với Bạch Nham:”Dì Thúy luôn ở trong u cốc, xưa nay không thích bị người ngoài quấy rầy, cũng không rời khỏi núi Bình Đỉnh, chàng ở lại phủ Huyền Thanh chờ ta đi.

”Bạch Nham cầm tay Ly Du Dao không chịu buông:”Không thể cho ta cùng đi sao?”“Yên tâm đi, đây là núi Bình Đỉnh, chàng còn sợ ta bị hổ núi ăn mất sao?” Ly Du Dao cười nói,”Chàng ngoan ngoãn chờ ta trở lại, sẽ không lâu đâu.

”Ly Du Dao nói xong sẽ không lâu, nhưng vừa đi là đi liền một ngày một đêm.

Bạch Nham vốn đã lo lắng, càng lâu hắn lại càng đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong sân, gần như đạp trụi thảm cỏ trong viện.

Mà Ly Du Dao ngồi ở trong viện của dì Thúy đang cầm chén trà nóng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không biết suy nghĩ cái gì.

Dì Thúy lại cười nói:”Nha đầu, trong lòng con rõ ràng đã đoán được nguyên do, vì sao không trực tiếp nói cho hắn, còn trốn đến chỗ dì?”“Dì Thúy,” Du Dao vẫn cúi đầu, nói,”Không biết vì sao trong lòng con có hơi sợ, lại có chút phiền.

Thứ nhất là sợ mình đoán sai.

Thứ hai, nếu con thực sự đoán đúng, con cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

”“Ha ha, nha đầu ngốc, có gì cần làm đâu, cứ an tâm thanh thản chăm sóc không phải được rồi sao?”“Chăm sóc như thế nào?” Ly Du Dao nhìn dì Thúy, hỏi một vấn đề nàng không hiểu nhất.

Dì Thúy rốt cục không nhịn được cười ha hả:”Còn có thể chăm thế nào? Bình thường thế nào thì cứ như thế.

Con đó, lo lắng quá mức rồi.

”“Vậy sao?” Du Dao thì thào tự nói.

Nàng từ nhỏ vốn không có cha mẹ, là cô cô nuôi lớn, không ai dạy nàng làm mẹ như thế nào.

Bỗng nhiên phát hiện mình có thai, nàng đâu chỉ lo lắng, phải nói là khiếp sợ.

Lúc đầu nàng chỉ nghĩ do quá nhàm chán nàng mới càng ngày càng tham ăn tham ngủ, sau có chút nghi ngờ nhưng cũng không chắc chắn.

Cho đến hôm nay tóc và mắt đều biến trở về màu vàng, nàng mới nhận ra mình mang thai.

Bằng không nàng thật sự không thể nghĩ ra được lý do nào khác khiến tình huống này xuất hiện.

Vội vàng trở về núi Bình Đỉnh vì muốn xác định, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đối mặt với tình huống này.

Tộc Huyền Điểu ít người, kém xa Long tộc.

Nàng sống gần hai ngàn năm trước giờ chưa từng gặp Huyền Điểu nào mang thai sinh con, không kích động mới là lạ.

Mà càng làm cho nàng không biết phải làm sao đó là nàng không biết mình sẽ sinh ra Huyền Điểu hay là rồng.

Dì Thúy ngồi cạnh nàng, vỗ nhẹ đầu vai, làm nàng thả lỏng một ít, chậm rãi nói:”Sinh con đẻ cái là bản năng, nha đầu ngốc, đừng quá lo lắng, đây là chuyện mừng, sao lại nhăn nhó như vậy?”“Dì Thúy, con thật sự không cần chú ý cái gì sao? Con gái loài người khi sinh không phải rất đau sao? Còn phải mang thai mười tháng.

Con cũng không biết mình mang thai đã bao lâu, còn cần mang thai thêm bao lâu nữa.

Con quả thật không xứng làm mẹ đúng không?”“Chúng ta không phải con người, bọn họ sinh lão bệnh tử, chúng ta không có, con suy nghĩ nhiều quá.

” Dì Thúy cười nói,”Nhớ đến khi mẹ con mang thai con cũng không biết.

Khi sắp sinh mới phát hiện không ổn.

Sinh con xong cũng chỉ tò mò lúc đầu, mới mẻ trôi qua lại bắt đầu chơi đùa, lúc yên tĩnh thì đọc sách, để cho cha con chăm.

Khi con nở, mẹ con còn đang ru rú trong đống sách nghiên cứu trận pháp.

”Du Dao nghe mà sững sờ, mẹ nàng không quan tâm nàng vậy sao?Dì Thúy đại khái đoán ra trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói:”Đối với người phàm kéo dài sinh mệnh là chuyện rất khó khăn, sẽ có rất nhiều ngoài ý muốn, thậm chí mẹ con đều gặp nguy hiểm.

Nhưng chúng ta không giống vậy, tuy rằng không dễ mang thai, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện thai chết trong bụng.

Cho nên con không cần suy nghĩ linh tinh.

”Nghe xong lời dì Thúy nói, Du Dao cảm thấy trong lòng mình an tâm hơn rất nhiều, đưa tay đặt lên bụng.

Nàng không hề sờ thấy thân thể mình có chút thay đổi nào, nàng thật sự sắp làm mẹ sao?“Con không sờ được đâu.

” Dì Thúy mỉm cười nói,”Màu tóc và mắt mới bắt đầu biến hóa chứng tỏ con mang thai cũng chưa lâu, chắc chắn không quá nửa năm.

Theo lý, con cần mang thai ba năm, yên tâm là dáng người sẽ không biến dạng , sau đó đứa bé còn phải ở trong trứng ba năm mới có thể nở ra.

Nhưng dì nghe nói, Long tộc là mang thai năm năm, năm năm mới phá trứng.

Cho nên đứa bé này dì không nói chính xác được.

”“Dì Thúy, dì có thể kể thêm cho con về cha mẹ con không? Chuyện mẹ con sinh con, cha con nuôi con.

” Đây là lần đầu tiên Ly Du Dao thực sự muốn biết về chuyện cha mẹ nuôi nàng.

Khi nàng khoảng bốn trăm tuổi, lấy Hồ tộc cầm đầu, mấy thú tộc liên hợp lại phản đối Thiên đình, cha mẹ của nàng và cô cô đều đứng về phe Ngọc đế tham gia cuộc chiến.

Nàng còn nhỏ nên bị để lại núi Bình Đỉnh cho dì Thúy chăm sóc hơn hai trăm năm.

Sau cuộc chiến