
úc nhích. Hắn cảm thấy nàng đang run nhè nhẹ, trong mắt chỉ có sợ hãi và sợ hãi, khiến người ta muốn yêu thương vô cùng. Hắn gọi nhỏ: “Lâm Lang.”
Tim nàng đập vừa mạnh vừa nhanh, tay Hoàng đế đang nắm lấy tay nàng, càng ngày càng nóng. Một giọt nước từ hơi lạnh ngưng tụ bên ngoài chiếc bát dưa ướp lạnh kia đang chảy xuống thuận theo viền bát. Nàng thấy bốn bề đều yên tĩnh hẳn, hương Long Tiên trên y phục hắn nồng đậm khiến nàng khó thở. Nàng khẽ xoay mặt, đứng vững lên rồi nói nhỏ: “Vạn Tuế Gia, đá tan rồi, nô tì đi đổi bát khác.”
Hoàng đế không buông tay, chỉ đáp: “Mấy ngày nay vì sao nàng tránh Trẫm?”
Lâm Lang đỏ mặt: “Nô tì không dám, nô tì hoàn toàn không tránh Vạn Tuế Gia.”
“Câu này của nàng không phải là nói thật. Hôm nay nếu như không phải do Lương Cửu Công thì nàng nhất định sẽ không ở lại một mình. Hắn nháy mắt ra hiệu với nàng, đừng tưởng Trẫm không nhìn thấy.”
Lâm Lang không thể quay mặt lại, nàng run sợ nhìn chằm chằm vào viên đá trong chiếc bát màu xanh lá sen kia, viên đá đang tan dần thành những miếng mỏng, sắp sửa trôi nổi. Dưa ngọt có màu xanh biếc hơi vàng, được thái lát rất mỏng, dường như toả ra hương thơm ngọt ngào như mật, quện với hơi lạnh vấn vít trong chiếc bát. Nàng nói: “Thân phận nô tì thấp hèn, không xứng Vạn Tuế Gia quan tâm.”
Vốn dĩ trong điện đã rất yên tĩnh, loáng thoáng mơ hồ nghe thấy tiếng ve vọng từ ngoài vào. Mành cửa sổ của noãn các vừa được thay mới mấy hôm trước, là hàng dệt từ cánh ve tiến cống từ Giang Ninh, mỏng manh như khói.
CHươNG 6: “TâM” THàNH TRO BụI* (11)
Nàng nhớ đến căn phòng hồi nhỏ, nhớ đến vải xanh da trời mỏng tang nơi đó. Bóng cành trúc chiếu qua, chiếu lên chiếc bàn, đặt trên nó là cái lò lớn đang cháy hương, khói hương cũng xuyên qua chiếc mành xanh ra ngoài. Gió thổi vào cành trúc xào xạc, nghe như tiếng mưa. Gió lạnh từ hướng bắc qua cửa sổ, thổi tới mấy trang giấy đang đặt trên bàn khiến nó phát ra tiếng xoạt xoạt nho nhỏ.
Trên ngự án, trang giấy trắng mịn Tuyên Thành của tấu sớ cũng đang phát ra tiếng động nho nhỏ bởi gió. Tay Hoàng đế lạnh dần, từ từ buông lỏng, chậm rãi thả ra. Đầu ngón tay dường như mất đi hơi nóng, như chạm vào chiếc bát lạnh kia, lạnh lẽo, băng giá, lướt nhẹ qua tay nàng.
Nàng lùi về phía sau một bước, giọng Hoàng đế vẫn bình thản như thường lệ: “Ngươi lui xuống đổi bát khác đi.”
Nàng đáp “vâng” một tiếng. Lúc dâng bát dưa ngọt khác lên thì Hoàng đế đã đi ngủ trưa rồi. Vừa vặn gặp Lương Cửu Công đi ra từ noãn các, thấy hắn ra hiệu, nàng liền lui xuống. Loáng thoáng nghe được Lương Cửu Công dặn dò Triệu Xương: “Ngươi lắng tai nghe Vạn Tuế Gia, ta đi gọi Thượng Ngu Bị Dụng Sở*, Vạn Tuế Gia nghe tiếng ve, đang buồn bực cả người.”
*Thượng Ngu Bị Dụng Sở: còn có tên khác là Niêm Can Sở, bảo vệ và theo hầu Hoàng đế câu cá
Triệu Xương không nhịn được cười hỏi: “Lương Am Đạt có cách trị cả ve sầu?”
“Đừng nói lung tung!” Lương Cửu Công nói nhỏ. Hai ngón tay hắn gập lại, chính là ám hiệu hay được dùng. Triệu Xương hiểu ngay là Hoàng đế không vui liền lập tức câm như hến.
Lúc Lâm Lang giao đồ dùng lại cho phòng ngự trà xong quay về chỉ thấy một nhóm thị vệ Thượng Ngu Bị Dung Sở, cầm sào tre đi tuần tra kỹ càng vài vòng bốn phía xung quanh cung Càn Thanh. Mười con ve thì giết được sáu bảy con, số còn lại cũng bị xua đuổi đi xa lắc. Chung quanh dần yên tĩnh, ánh nắng mặt trời chói loà chiếu lên mặt đá nền trong điện. Đá vốn màu đen tuyền, nay được chiếu trong như gương, như ngọc thạch màu đen vậy, trên đó đang ánh lên vô số tia sáng trắng lấp lánh bởi vạt nắng gay gắt kia chiếu tới.
CHươNG 7: NHớ THươNG Vô VọNG
Hải thiên thùy phóng băng luân mãn, trù trướng li tình.
Mạc thuyết li tình, đãn trị lương tiêu tổng lệ linh.
Chích ứng bích lạc trọng tương kiến, na thị kim sinh.
Khả nại kim sinh, cương tác sầu thì hựu ức khanh.
– “Thái tang tử” Nạp Lan Dung Nhược –
(Lại là một đêm trăng tròn đẹp đẽ. Đáng tiếc trăng có thể tròn , người khó có thể đoàn viên. Ta lại nhớ nàng mất rồi, lại cảm thấy đau khổ trong lòng. Lần nào cũng vậy, đêm đẹp trong ngày lễ nhưng chỉ có một mình ta trải qua. Hết lần này đến lần khác nước mắt rơi xuống. Thật sự rất muốn gặp lại nàng. Chỉ có thể lên thiên giới nơi nàng đang ở mới có thể gặp được nàng sao? Kiếp này ư? Đáng tiếc kiếp này không có duyên lên thiên giới, mà bị trói buộc ở đây trong sự u sầu, nhớ nàng hết lần này đến lần khác. Ta nhớ nàng, rất nhớ nàng.)
Nắng nóng liên tiếp mấy ngày liền, thời tiết oi bức như sắp có hoả hoạn đến nơi. Vào lúc hoàng hôn, Tô Lạp đi vẩy nước trong viện, bấy giờ khí nóng hừng hực mới bắt đầu đua nhau bốc lên. Hơi nước cứ bốc lên hầm hập, tạo nên những đám mây nhiều màu sắc huyền ảo, pha màu từ tím tới vàng kim, sà xuống mài ngói đỏ lưu ly trông như những dải gấm lụa rực rỡ lấp lánh.
Trong cung điện cung Càn Thanh rộng lớn, các cửa sổ đều được buông rèm trúc khiến cả điện âm u tối tăm. Hoạ Châu vừa hầu hạ ngự tiền về, thấy Lâm Lang đang ngồi bên cửa sổ thêu thùa, nàng nói: “Tối như thế muội đừng cố làm hại mắt nữa.”
“Thêu nốt đường chỉ này muội s