XtGem Forum catalog
Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324770

Bình chọn: 8.00/10/477 lượt.

MỞ ĐẦU

Ngọc tím ném vào tàn tro lạnh lẽo, xóa nhòa một chữ “tâm”.

Mành thưa vén nửa, tịch dương hiu hắt

Hoa đào lìa cành, chim yến bay liệng.

Vọng hướng bích vân trên trời tây

Tan biến bao tâm tư, mong đợi

Giấc mộng xa xôi trôi nổi trăm thước tơ nhện,

Vô hạn thê lương.

– “Lãng Đề Sa” Nạp Lan Dung Nhược –

(Nói về một người phụ nữ cô đơn đợi phu quân trong một căn phòng,

nàng nhìn qua khung cửa sổ, cảnh vật như thế, cuối cùng thốt lên câu “vô hạn thê lương”)

Vẫn là thời tiết đầu xuân, ban ngày trời nắng ấm, gió thổi qua êm dịu. Cách mành nhìn ra, trong đình yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có chú vẹt ở cuối hành lang thi thoảng mới miễn cưỡng lười nhác vỗ vỗ cánh, khiến cái chuông vàng ở chân nó kêu leng ceng một hồi.

Ngủ đã được một lúc lâu khiến người cũng cảm thấy mệt mỏi, lười biếng không chịu dậy, thế là nàng gọi cung nữ bên người: “Hương Ngâm.” Đi vào lại không phải là Hương Ngâm, một hình ảnh quen thuộc tiến đến dọa nàng giật mình, quên mất phải hành lễ: “Hoàng thượng…”

Tóc mai khẽ rủ xuống, trước mặt Hoàng đế như vậy là quá thất lễ, hoàng đế lại chỉ cười bảo: “Trẫm thấy nàng ngủ say, nên không cho ai đánh thức nàng.” Hắn cực kì nuông chiều nàng, trong mắt lại lộ ra ý tứ giống như nàng là vật báu hắn vất vả lắm mới tìm được.

Ai ai cũng cho rằng nàng được sủng ái nhất lục cung. Bởi vì tháng bảy tuyển tú, tháng 12 được sắc phong Hòa tần, đồng thời Đồng Giai thị được phong làm quý phi. Đồng phi là muội muội của Hiếu Ý hoàng hậu, từ sau khi Hiếu Ý hoàng hậu qua đời thì nàng ta nắm quyền quản lý hậu cung. Vào ngày đó còn có một quý nhân được phong Lương tần, nàng ấy là mẫu thân của Bát a ca nhưng vì xuất thân thấp hèn nên từ trước đến này hoàng đế không hề để ý tới. Lần này được sắc phong lên tần trong cung đều đồn đại là do Bát a ca không ngừng tranh đấu. Vị Bát a ca này có dung mạo phong thái giống hoàng đế nhất trong các vị a ca, mới 18 tuổi đã được phong Bối Lặc.

Sắc phong là việc hỉ, Đồng Quý Phi làm chủ, các nàng ba người mở tiệc chiêu đãi vài vị chủ nhân hậu cung: Vinh phi, Nghi phi, Đức phi, Huệ phi đều được mời. Cả một gian phòng tiếng nói cười ồn ào náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên nàng gặp Lương tần. Lương tần là người yên tĩnh, đến cả nụ cười trông cũng rất lạnh nhạt hờ hững. Nàng cảm thấy vị Lương Tần này trông rất quen mắt, chỉ là không nhớ nổi đã thấy qua ở đâu. Trong bữa tiệc chỉ thấy có Nghi phi là quan tâm tới Lương tần, nàng thật sự không hiểu nổi, hai con người tính cách khác nhau như thế sao có thể kết bạn?

Sau này nghe nói là do Bát a ca thân với Cửu a ca, nàng cũng chẳng để tâm vì lâu nay hoàng đế không thích phi tần hậu cung bàn luận chuyện triều chính.

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ, thần sắc trên mặt phảng phất có tia hoảng hốt. Hoàng đế nắm chặt tay nàng, chợt nói: “Trẫm dạy nàng viết chữ.”

Hoàng đế thích dạy nàng viết chữ, mỗi lần đều là viết thơ hắn sáng tác. Thậm chí còn có một lần dạy nàng viết tên hắn. Nàng học rất chậm nhưng hắn luôn bằng lòng dạy nàng viết. Lúc dạy nàng, hắn thường im lặng, cũng không thích nàng nói chuyện, chỉ lặng lẽ nắm tay nàng. Viết viết vẽ vẽ, cực kì chuyên tâm, cứ như đó là chuyện quan trọng nhất trên thế gian. Bút lông mềm mại uốn lượn, những chữ viết ra đều cong cong vặn vẹo, nét ngang thì giống như con giun, nét sổ giống cành cây. Có lúc nàng không nhịn được bật cười, nhưng hắn cũng chẳng lấy làm phiền. Có lúc hắn bỗng xuất thần, trong mắt có một tia hoảng hốt không thể giấu được. Trong ấn tượng của nàng, Hoàng thượng tuy dịu dàng hòa nhã nhưng tâm sâu không lường được. Không ai dám phỏng đoán tâm ý của hắn, nàng cũng không dám. Phi tần trong hậu cung nhiều như thế, hắn lại chiếu cố nàng như vậy, ai ai cũng bảo là nàng có phúc lớn.

TịCH MịCH KHôNG đìNH XUâN DụC VãN (2)

Thật ra nàng là người thích náo nhiệt, nhưng Hoàng đế lại không thích. Nàng chỉ đành im thin thít trước mặt hắn. Hắn thích nàng mặc xiêm y màu xanh biếc. Vải lụa may mặc mà Giang Ninh, Tô Châu, Hàng Châu cống nạp đều thưởng cho nàng lụa màu xanh, xanh lam như hồ nước, xanh lá sen, xanh lục nhạt… Vải cống, lụa Oa, gấm vóc, gấm Phủ, lanh, thổ cẩm, tơ tằm, lụa Hàng Châu… y phục bốn mùa nhiều như thế, tuổi mười bảy ai mà không thích sắc hồng? Nhưng vì hắn không thích nên nàng cũng chỉ đành ăn mặc mộc mạc như hoa sen.

Năm thứ hai vào cung, nàng hạ sinh một vị tiểu cách cách, trong giấy tờ ở Tông Nhân phủ ghi lại là vị cách cách thứ mười tám, nhưng sinh ra mấy tháng liền chết non. Nàng đau khổ cùng cực, khóc đến thương tâm. Hắn bãi triều vội vàng đến chỗ nàng, thấy nàng buồn bã bi ai, trong mắt hắn có sự thương tiếc vô hạn. Ôm lấy nàng, thể hiện một nỗi đau khó nói mà nàng không thể hiểu. Từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn nàng như vậy, đau xót như vậy, tuyệt vọng đến vậy, cứ như không phải là mất đi một cách cách, mà là mất đi thứ hắn quý trọng yêu thương nhất trên đời. Tuy hắn có nhiều cách cách, a ca, nhưng lúc này hắn thương tâm đến vậy, cơ hồ như còn đau hơn cả nàng.

Nàng khóc đến nghẹn ngào, nước mắt thấm ướt áo bào của hắn, hắn chỉ lặng lẽ ôm chặt nàng, cu