Thủy Hử Truyện – Thi Nại Nam

Thủy Hử Truyện – Thi Nại Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3217513

Bình chọn: 8.00/10/1751 lượt.

được, các thanh đao đều chạm chữ hiệu cả, vả chăng ông chủ đây nghiêm lắm, nếu bán cho ngài, thì đòn chết.. Không thể được.

Thạch Tú cười rằng:

– Tôi nói đùa chứ…Bán thế nào được mà bán…Cứ uống rượu đi cho vui.

Tiểu nhị đứng dậy mà rằng:

– Tôi không uống được nữa, xin phép đi nghỉ trước, mời các ngài cứ xơi rượu cho.

Nói xong đi nghỉ trước, Dương Hùng cùng Thạch Tú uống được vài chén rượu nữa, rồi thấy Thời Thiên hỏi rằng:

– Ca Ca có muốn ăn thịt không?

Dương Hùng nói:

– Lúc nãy tiểu nhị nói rằng không có thịt, còn đào đâu ra được thịt?

Thời Thiên cười khì khì, rồi vào bếp các một con gà đại công kênh ra…

Dương Hùng lấy làm lạ, hỏi rằng:

– Kiếm đâu được gà thế?

Thời Thiên nói:

– Vừa rồi tiều đệ ra sau, thấy trong lồng có con gà, đương túng không có đồ nhắm xách ra ngoài khe giết thẳng, đem nước ra đó làm lòng, rồi đem vào luộc chín, không còn ai biết đó là đâu cả. Dương Hùng cười rằng:

– Cái quái này đi đến đâu cũng giở ngõn ấy ra thì gớm thực.

Thạch Tú cũng cười mà rằng:

– Té ra anh vẫn không chịu bỏ nghề cũ đấy hẳn?

Nói đoạn ba người cùng cười khúc khích rồi đem gà xé ra đánh chén ăn cơm với nhau. Bấy giờ tên tiều nhị vừa chợp được một tý, trong bụng lấy làm sốt ruột, liều trở dậy soi khắp cả bếp để xem. Khi soi thấy so mấy cái lông gà và miếng xương đầu gà bỏ ở bếp, rồi lại thấy có nồi nước dùng ở trước cửa bếp, thì ngạc nhiên nghĩ lại mà vội vàng soi xem lồng gà. Tiểu nhị soi gà thấy mất, bèn hất ha hất hải chạy vào bảo ba người rằng:

– Các ông vô lý quá, có con gà báo thức của nhà tôi, sao lại đem giết thịt đi thế?

Thời Thiên làm bộ ngạc nhiên nói:

– Anh này nói chuyện ma hay sao, gà của chúng tôi mua đến đấy chứ, ai biết gà của anh ở đâu?

– Con gà của tôi vừa rồi còn ở trong lồng, bây giờ đã mất, không ông bắt thì còn ai vào đây?

Thạch Tú bảo tiểu nhị:

– Thôi, không cần phải cãi, con gà đáng bao nhiêu tiền để tôi trả tiền cho.

– Con gà ấy là con gà báo sáng, nếu mất nó thì nguy ông trả đến mười lạng bạc tôi cũng không dám lấy… Cứ trả lại con gà cho tôi.

Thạch Tú phát khùng mắng rằng:

– Mày nói loè ai, lão gia không trả, thì đã làm sao?

Tiểu nhị cười rằng:

– Các ông không nên đến đây mà bắng nhắng, điếm tôi đây không nhe các điếm khác đâu…lỡ bắt được đem lên trang thì dẫu cho bọn giặc ở Lương Sơn cũng đem giải đi cả.

Thạch Tú cả giận quát lên rằng:

– Chúng ta đây là hảo hán Lương Sơn Bạc, mày bắt được chúng ta lấy thưởng thì cứ bắt đi.

Dương Hùng cũng giận dữ mắng rằng:

– Chúng ta trả tiền cho mày tử tế rồi…bằng không trả thỉ mày bắt được ta sao?

Vừa nói dứt lời, thì tên tiểu nhị vừa chạy vừa kêu lên:

– Có giặc…Có giặc.

Đoạn rồi có bốn năm tên đại hán trần trùng trục chạy xông đến chỗ Dương Hùng, Thạch Tú. Thạch Tú thấy vậy giơ quyền lên tặng cho mỗi anh một cái, ngã lăn cả ra đó. Tên tiểu nhị vừa toan cất mồm kêu nữa, bị Thời Thiên tát cho một cái sưng vếu cả lên, không sao mà kêu được. Lũ kia cả sợ bò dậy mà kéo nhau chạy thẳng. Dương Hùng bảo với hai người kia rằng:

– Chúng nó đi bây giờ, tất nhiên là báo người đến bắt chúng ta nên ăn cơm mau rồi đi mới được.

Nói đoạn ba người cùng ăn cơm xong, đều khoác khăn gòi đi giấu gai giắt dao lưng, rồi mỗi người đến giá chọn một thanh đao thật tốt để cầm. Thạch Tú bảo với hai người rằng:

– Đánh nhau thì phải đánh, không thể tha nó được.

Nói đoạn liền xuống bếp thổi mồi lửa, đem lên châm mái nhà cho cháy tứ tung lên, rồi ba người theo lối đường cái mà rảo bước kéo đi cho chóng. Được hai trống canh, chợt thấy đằng trước đằng sau đèn đuốc sáng trưng, rồi có tới hơn trăm người đuổi theo mà kêu ầm ĩ cả lên. Thạch Tú bảo với Dương Hùng, Thời Thiên rằng:

– Ta phải tìm lối tắt mà chạy mới được.

Dương Hùng nói:

– Hãy khoan, cứ một đứa một đứa đến chém một đứa, hai đứa đến chém hai đứa; đợi đến khi sáng rồi ta sẽ đi…

Vừa rồi dứt lời, thì bốn mặt đổ đến ầm ầm như vỡ nước. Dương Hùng thì sấn lên trước, Thạch Tú thì ở đoạn sau, còn Thời Thiên đứng vào quãng giữa, ba người múa đáo đánh nhau với bọn trang khách. Bọn kia hăng hái múa gươm giáo xông vào, bị Dương Hùng chém chết năm bảy người, còn anh nào ở phía trước đều chạy lùi hết cả. Mặt sau Thạch Tú lại chém chết mấy người, bọn kia cũng kính sợ mà gọi nhau chạy cho thoát nạn. Đằng này ba người lại hăng sức vác đao theo để đánh. Đương khi cùng nhau theo đuổi, bỗng thấy tiếng kêu, ầm ĩ , rồi trong đám cỏ khô kéo ra hai vòng giây móc, móc lấy Thời Thiên co riết ngay vào trong đống cỏ. Thạch Tú thấy vậy, vừa toan quay mình lại cứu Thời Thiên, thì đằng sau lại quăng ra mấy vòng giây móc, chục kéo cả vào. May sao Dương Hùng nhanh mắt trông thấy giây móc tung ra, liền giơ dao chém đức phăng ra, ròi kêu hò ầm lên, mà kéo Thạch Tú uay chạy phía đông. Bấy giờ bọn trang khách đuổi bắt hai người không được, thì đành đem những người bị chém, và bắt Thời Thiên để đem vả về trang Chúc Gia, Dương Hùng, Thạch Tú chạy mãi đến sáng, thấy gần đó có một ngôi tửu điếm trong thôn, Thạch Tú liền bảo với Dương Hùng rằng:

– Anh em ta hãy đến trong tửu điếm kia, ăn uống xong rồi hỏi đường mà đi…


Old school Easter eggs.