
sao lại gặp được vị ân quan này, cũng là bị tù tội qua đây, mà lại cho được năm lạng bạc như thế, thực là:
Uổng công cười Trịnh Nguyên Hòa,
Lầu xanh mua chuộc câu ca tiếng cười.
Cứ gì hào phú mới chơi,
Áo lành vị tất là người phong lưu.
Nói xong lại tiếp luôn rằng:
– Năm lạng bạc này bằng năm mươi lạng khác, tôi xin cúi đầu bái tạ xin hỏi cao tính đại danh là gì, để tôi biểu dương cho thiên hạ cùng biết…
Tống Giang mỉm cười đáp rằng:
– Giáo sư ơi! Món tiền nhỏ mọn con con thế có kể làm gì?
Đương khi nói vậy thì có một đại hán rẽ đám đông đi vào mà quát lên rằng:
– Thằng này là thằng nào? Đồ tù tội ở đâu? Dám đến đâu làm mãi tiếng đất Yết Dương của chúng ta như vậy?
Nói đoạn giơ tay quyền lên để đánh Tống Giang. Mới hay:
Lận tài là của hiếm hoi,
Xưa nay nghĩa hiệp trên đời được bao?
Đỉnh chung đã chắc ai nào,
Vàng chôn ngọc lấp, tiếng hào vắng tanh?
Trăm năm thế thái nhân tình
Khiến người lại nhớ câu Bình Nguyên Quân
Biết ai là kẻ xuất trần
Biết ai là Mạnh Thường Quân ở đời?
Ai đi nhắn nhủ đôi lời
Anh chàng họ Tống là người sao đây?
Lời bàn của Thánh Thán:
Trong một bộ sách, tả một trăm linh bảy người rất dễ, tả Tống Giang rất khó, nên đọc bộ sách này, cũng được chuyện 107 người rất dễ, mà đọc chuyện một Tống Giang rất khó hiểu. Vì tả chuyện 107 người, đều đúng ngọn bút viết ra, tốt thì thực tốt, xấu thì thật xấu, còn tả Tống Giang lại không thế, vội đọc qua thì thấy rất tốt, đọc lần nữa thì thấy tốt xấu đủ hai phần, lại đọc kỹ một lần nữa, thấy tốt không bằng xấu, sau cùng đọc xét ra, thấy đều là xấu không còn gì tốt!
Hỡi ơi! Đọc Thủy Hử mà đến hai ba lần, sau đến cuối chót, mà thực cho là xấu cả không tốt, há chẳng phải là người đọc sách giỏi ư? Song ta lại nghĩ rằng: Do chỗ toàn tốt của Tống Giang, mà đọc đến chỗ toàn xấu thì còn thấy dễ; Do chỗ toàn xấu của Tống Giang mà tả nên toàn tốt mới thực khó làm! Nay đọc đến chuyện, xem từ lời nói việc làm, tìm từng chút một, há chẳng cho rằng một bậc quân tử trung tín đốc kinh, đi đâu cũng có kẻ yêu, dù là trộm cướp, thấy rằng từng chữ, từng câu, từng tiết, từng hồi, không chút chê trách, tuy thế, há phải Tống Giang thực là người nhân con hiếu vậy? Sử ký không chép như thế ư? Chép vua Võ Triều Hán, chưa từng có một chữ chê đến Võ Triều Hán, thế mà độc giả sau này, chẳng mấy một, không tỉnh ra cho Hán Võ là không phải thế, như vậy chê khen vốn ở ngoài vòng bút mực, thì ra than ôi! Tỳ Quan chép ngoại sử đã cùng một phép với chính sử. Há dễ viết thay! Há dễ viết thay!
Hồi 36
Bến Tầm Dương canh khuya mắc nạn;
Nơi Giang Phủ đất khách rời chân.
Bấy giờ đại hán kia mắng Tống Giang, rồi giơ tay toan đánh, Tống Giang liền đáp lại rằng:
– Tôi có tiền thì tôi cho người ta, việc gì đến anh mà …
Đại hán kia nghe nói tức giận, vội nắm lấy tay Tống Giang mà quát lên rằng:
– Thằng ăn cướp bị tù này còn dám đối lại với ta a?
Tống Giang ung dung đáp rằng:
– Can chi mà không dám nói lại?
Đại hán kia hăng máu, liền giơ quyền đánh vào mặt Tống Giang. Tống Giang né mình tránh về một bên. Đại hán kia lại xông vào, Tống Giang thấy vậy lại toan dùng sức để chống cự, chợt đâu thấy anh chàng bán thuốc cao đã đẩy rẽ đám người đứng đông mà sấn vào đằng sau, một tay nắm lấy khăn đại hán kia, và một tay nắm giữa thắt lưng, đẩy một cái thực mạnh đại hán ta ngã quay lơ xuống đất. Đại hán bị ngã, cố lóp ngóp bò dậy, lại bị anh chàng bán thuốc cao đá luôn cho cái nữa, lại ngã lăn xuống đó. Hai tên công sai thấy vậy thì túm lại giữ can anh chàng kia không cho đánh quá. Khi đó đại hán kia trở dậy được, bèn quay nhìn Tống Giang và anh chàng bán thuốc cao mà nói rằng:
– Được lắm! Giỏi lắm! Rồi chúng bay sẽ biết tay ta…
Nói xong cúi cổ chạy thẳng về phía Nam…Bấy giờ Tống Giang hỏi người bán thuốc cao rằng:
– Chẳng hay quý tánh cao danh là gì, ngài quý quân ở đâu?
Người kia đáp:
– Tôi người ở huyện Lạc Dương, tỉnh Hà Nam. Tên là Tiết Vĩnh, ông tôi ngày trước làm thuộc viên cho quan Kinh Lược Trung, sau vì ác cảm với một số đông liêu nên không được thăng dụng nữa. Đến đời tôi chỉ nhờ nghề đánh gậy bán thuốc cao để kiếm ăn, đám giang hồ thường gọi tên là Bệnh Đại Trung (con cọp ốm) Tiết Vĩnh. Vậy chẳng hay quý tinh danh là gì?
– Tôi đây họ Tống tên Giang, người ở huyện Vận Thành …
Tiết Vĩnh hỏi luôn rằng:
– Có phải ngài lá Sơn Đông Cập Thời Vũ Tống Công Minh không?
– Vâng, chính là tôi đó.
Tiết Vĩnh nghe dứt lời, thì cúi ngay xuống mà chào Tống Giang. Tống Giang vội đỡ dậy mà bảo rằng:
– Ta tìm chỗ nào uống vài chén rượu nói chuyện cho vui, ngài nghĩ sao?
Tiết Vĩnh đáp:
– Xin vâng. Chúng tôi đương muốn được gặp tôn nhan, thực là trời xui khiến vậy.
Nói đoạn lập tức thu thậïp các đồ hàng hóa rồi cùng Tống Giang đi vào hàng rượu ở gần đó. Khi vào tới nơi chủ hàng bảo hai người rằng:
– Nhà tôi có rượu có thịt, song không bán cho các ông được.
Tống Giang hỏi:
– Làm sao lại không bán cho chúng tôi?
Chủ hàng đáp:
– Vừa rồi các bác đánh nhau với một ông đại hán là một ông trùm ở đất Yết Dương đấy, ông ta đã dặn nếu bán hàng cho bọn bác là ông ta phá hàng