Snack's 1967
Thương Ly

Thương Ly

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323395

Bình chọn: 7.5.00/10/339 lượt.

g thu lượm được kiến thức từ các bậc danh nho đương thời, mà còn có cơ hội thân cận với hoàng tử, cảm tình thuở nhỏ khi lớn lên có thể biến thành quan cao lộc hậu, thậm chí vinh quang to lớn hơn thế. Đây là đạo lý mà giới quý tộc ai nấy đều ngầm hiểu. “Dạ rồi.” Doãn Khác mỉm cười gật đầu, Mỹ Ly tự hào vuốt má con, nàng từng nghe thầy dạy khen ngợi Doãn Khác không chỉ một lần, rằng cậu tuy nhỏ tuổi nhưng thông minh hơn người, đây cũng là điều khiến nàng tự hào và vui sướng nhất. “Doãn Khác muốn trúng tuyển, như vậy thì có thể đọc sách và chơi đùa cùng Dận Chân ca ca.” Doãn Khác tràn đầy chờ mong, lại hết sức tự tin. Cậu đã nắm vững mọi bài thầy dạy, thầy từng nói, nhất định cậu sẽ trúng tuyển một cách dễ dàng. Mỹ Ly bật cười vì những lời ngây thơ của Doãn Khác. Con nít chẳng hiểu gì về kế mưu danh lợi, chỉ muốn ngày ngày được gặp mặt người bạn mình thích mà thôi.

“Đúng rồi, tiểu bối lặc nhất định phải cố gắng hơn nữa.” Nguyệt Mặc trước giờ còn yêu cầu nghiêm khắc hơn cả Mỹ Ly, “Doãn Giác thiếu gia cũng rất chăm chỉ, ngày nào cũng học bài đến khuya, mấy ngày nay thậm chí cũng không đi chơi đấy!” Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Nguyệt Mặc lại chẳng coi thế tử ra gì. Cậu ta và Doãn Khác là một trời một vực, Doãn Giác nghịch ngợm hiếu động, thầy dạy bao lần vẫn ngô ngọng ngu ngơ. Bài vở giống hệt Doãn Khác, nhưng cậu ta phải học tới tận khuya, đến nỗi Tố Doanh phúc tấn cũng phải đích thân trông coi, nếu không cậu ta lại nhấp nhổm. Bởi vậy, Nguyệt Mặc hết sức tự hào về tiểu chủ nhân của mình. Mỹ Ly nhận ra đắc ý trong mắt Nguyệt Mặc. Cũng là người mẹ, cô ta cao hứng chuyện gì nàng đương nhiên hiểu rõ. Mỹ Ly mỉm cười, càng yên tâm hơn.

Nàng ra đi rồi, Nguyệt Mặc vẫn sẽ chăm chút cho Doãn Khác. Ra đi… nàng nói khẳng khái mạnh mẽ như vậy, nhưng đến khi cần phải hành động, thì lại phát hiện ra mình còn có bao gánh nặng không nỡ buông xuống. Ví dụ như nàng muốn đợi cho đến khi Doãn Khác thi xong, trở thành bạn học của hoàng tử, muốn đợi Tĩnh Hiên trở về từ phương nam. Quả thực còn rất nhiều điều quyến luyến. Hôm con cháu quý tộc tham gia cuộc thi, lão tổ tông chuẩn bị riêng một gian điện nhỏ để các bà mẹ nghỉ ngơi. Mỹ Ly ngồi giữa đám phúc tấn gấm hoa rực rỡ, vẻ mặt khá bình thản, nàng tin tưởng vào Doãn Khác. So với nàng, Tố Doanh lo lắng hơn nhiều, chính bản thân nàng ta cũng không muốn con mình thua kém Doãn Khác. Cuộc thi kéo dài một canh giờ thì kết thúc, các phúc tấn bỏ luôn thói quen ung dung bình tĩnh ngày thường, ùa ra ngoài vườn đón lấy con. Doãn Giác cúi đầu, ủ rũ tụt lại tít đằng sau các tiểu bối lặc và tiểu thiếu gia. Tố Doanh nhìn sắc mặt của con, trong lòng buốt giá. Doãn Khác hớn hở mỉm cười nhào vào lòng Mỹ Ly, Mỹ Ly vui vẻ vỗ vỗ lưng con khích lệ. Tố Doanh sầm mặt kéo tay Doãn Giác, tuy thầm giận con không chịu cố gắng, nhưng nàng vẫn không nỡ trách mắng nó, nhất là trước mặt Mỹ Ly và Doãn Khác. Đi qua khúc quanh, nàng ta gặp Ngọc phúc tấn vừa thỉnh an thái hoàng thái hậu về.

Con gái gặp mẹ, bao nhiêu uất ức chợt trào ra, Tố Doanh cay cay sống mũi, bật gọi “Ngạch nương!” Ngọc phúc tấn nhìn con gái, ánh mắt vừa thương yêu vừa trách cứ, đã là nữ chủ nhân của một vương phủ, bình thường nhã nhặn chững chạc là thế, giờ lại giở bộ dạng trẻ con khóc lóc làm nũng ra. Nhưng nhìn xuống cháu ngoại rầu rĩ, bà hiểu ngay

Chương 41.3

Đối với chuyện Doãn Khác trúng tuyển, Mỹ Ly và người hầu trên dưới đều cho rằng đó là đương nhiên thôi. Thầy dạy của Doãn Khác cũng lén vỗ ngực cam đoan rằng nhất định cậu sẽ trúng tuyển. Nguyệt Mặc, Nguyệt Mi sớm đã chuẩn bị dây pháo, chỉ cần nhận được thánh chỉ là sẽ tổ chức ăn mừng tưng bừng một phen. Đám người hầu từ sáng sớm đã hân hoan hỉ hả, Mỹ Ly cũng cười tủm tỉm nhìn Nguyệt Sắc và Nguyệt Mặc chuẩn bị bao lì xì để thưởng cho đám người hầu đến chúc mừng. Doãn Khác cũng đặc biệt cao hứng, qua hôm nay, cậu có thể vào cung chơi với Dận Chân ca ca hằng ngày. Nghe Thái Thiệu nói nó thi cũng không tệ, nghĩ đến chuyện có thể ở chơi suốt ngày với bạn bè, đứa trẻ con nào mà chẳng mong đợi chứ. Tiếng báo tin vui tiến thẳng vào nội viện, gã sai vặt phụ trách việc đốt pháo suýt nữa đã châm nhang vào ngòi, nhưng đoàn người cao giọng chúc mừng lại đi thẳng sang khu nhà của Tố Doanh. Nhà chính vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, Doãn Khác nhấp nhổm sốt ruột, đứng ngoài hành lang nhìn ra cửa, Mỹ Ly an ủi ôm lấy vai con trai. Thánh chỉ của Doãn Giác đã tới nơi, thánh chỉ cho con nàng chắc cũng sắp tới rồi. Chờ đợi mòn mỏi, khuôn mặt Doãn Khác đã lộ vẻ mất mát thương cảm. Mặt trời ngả về tây, tiếng pháo đì đùng ở những phủ đệ chung quanh vọng lại, đó là tín hiệu cho thấy con nhà khác cũng đã trúng tuyển, nhưng rồi tất cả từ từ chìm vào im lặng. Yến tiệc chúc mừng Doãn Giác đã bắt đầu, Tố Doanh sai đầy tớ đến mời mấy lần, nhưng chẳng ai đi dự.

Tiếng chúc mừng cười nói từ tiền sảnh loáng thoáng vọng vào khiến cho khu nhà của trắc phúc tấn thêm phần hiu quạnh, hiu quạnh đến mức người ta phải ngậm ngùi. Doãn Khác không đứng ngoài hành lang nữa mà lẳng lặng quay về phòng mình, đón