XtGem Forum catalog
Thương Ly

Thương Ly

Tác giả: Tuyết Linh Chi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323543

Bình chọn: 7.00/10/354 lượt.

ao giết người, đã nhiều năm rồi, chuôi dao trẫm có làm bị thương ngươi chưa? Công thần quý tộc, miệng lưỡi người đời, có từng làm bị thương ngươi chưa? Con trai ngươi, trẫm hứa quan cao lộc hậu, con gái ngươi, trẫm ban danh dự vinh hoa. Trát Mục Lãng à Trát Mục Lãng, ngươi làm sao có thể từ quan với trẫm?” “Lão nô tội đáng muôn chết!” Trát Mục Lãng quỳ xuống, cảm kích đến rơi nước mắt. “Hoàng thượng đối xử với lão nô, với gia đình lão nô quả thực là ân trạch cao dày, lão nô dẫu có tan xương nát thịt cũng chằng báo đáp được muôn một. Lão nô biết sai rồi, lão nô tội lỗi đáng chết, dám đòi bo bo giữ mình lúc hoàng thượng triển khai kế hoạch vĩ đại ngàn đời. Lão nô biết rõ…” Nói đến đây, Trát Mục Lãng nghiến răng, không úp mở nữa, “Những việc đã làm khó mà cho phép lão nô được yên ổn đi hết tuổi trời, vì lo cho vợ con cháu chắt nên mới có hành động bất trung bất nghĩa này, ngàn vạn lần mong hoàng thượng khai ân tha thứ.” Khang Hy trầm lặng hồi lâu, hôm nay Trát Mục Lãng đã thổ lộ hết gan ruột, y cũng không cần lòng vòng nữa, “Trát Mục Lãng, ngươi còn chuyện gì chưa an tâm đây?” “Hoàng thượng,” Trát Mục Lãng quỳ mọp dưới đất, nước mắt ròng ròng, “Lão thần tự biết tội nghiệt nặng nề, chỉ cần hoàng thượng đáp ứng lão thần hai chuyện, lão thần đời này không còn lo lắng, tận tâm vì hoàng thượng dẫu phải thịt nát xương tan!” “Nói đi.” “Mai sau, nếu có ngày hoàng thượng không bảo vệ được lão thần nữa, xin hoàng thượng mở cho gia đình lão thần một đường sống, để họ an ổn hưởng hết tuổi trời.” “Trẫm hứa với ngươi.” “Con gái lão nô, Tố Doanh, trước giờ được lão nô yêu quý như châu báu, nó được theo Khánh vương gia đương nhiên là nhờ ân điển của hoàng thượng, nhưng Khánh vương gia…” Ngần ngừ bất mãn còn giá trị hơn cả ngàn lời nói, bao nhiêu năm nay, những chuyện xảy ra ở Khánh vương phủ luôn là đầu đề bàn tán của giới quý tộc kinh thành. Khang Hy cố nhiên hiểu rõ điều mà lão chưa nói ra miệng. “Lão nô khẩn cầu hoàng thượng, cho phép nó được sống mãi trong cảnh phú quý bình an, độc chiếm tôn vinh của vương phi, không phải nhẫn nhục trước người khác.”

Khang Hy do dự một lát, đây tuy là chuyện nhà của Khánh thân vương, nhưng lại liên quan đến rất nhiều khía cạnh tế nhị khác, cuối cùng y cũng “ừ” một tiếng. Mỹ Ly nhắm mắt lại, tiếng ừ hời hợt của hoàng thượng khiến nàng tái tê đến độ không khóc nổi. Hoàng thượng hứa bảo đảm cho Tố Doanh một đời phú quý, độc chiếm tôn vinh, vậy là, bao kỳ vọng của nàng đều tan biến, chuyện thay đổi vận mệnh của nàng và Doãn Khác đều biến thành không tưởng. Lại là cảm giác tuyệt vọng hèn mọn, bao lần đau khổ giãy dụa rồi phải thất bại dưới mỗi một ngón tay út của kẻ khác. Tố Doanh nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không muốn bỏ qua cho vợ lẽ con thứ nữa. Nàng ta không cần làm náo động nghiêng trời lệch đất, chỉ cần xin cha mình giả vờ từ quan, tất cả mọi chuyện còn lại đều được giải quyết rốt ráo như đao sắt chặt đay rối.

Mỹ Ly không biết mình ngẩn người trong góc tối đó bao lâu, khi nàng thong thả mà loạng choạng đi ra ngoài, trong vườn chỉ còn lại tên thái giám trực ban, nhìn nàng như nhìn thấy ma, sửng sốt đến quên cả thỉnh an. Cuộc nói chuyện khi nãy cứ như là cơn ác mộng hỗn loạn do nàng tự tưởng tượng ra! Nhưng mà, nàng quá nhiều kinh nghiệm rồi, những chuyện khiến nàng tuyệt vọng đều không phải là mộng. Nàng ở trong bóng tối rất lâu, yến hội trước điện đều đã tan, mọi người đều tản ra ngắm đèn nơi vườn ngự uyển lộng lẫy như nhân gian tiên cảnh. Giữa đám người lụa là gấm vóc, nàng trông thấy Doãn Khác, cậu đang lo lắng ngó nghiêng bốn phía, nhận ra nàng thì mừng quýnh co giò chạy lại, luôn miệng gọi ngạch nương, rối rít hỏi nãy giờ nàng đi đâu. Mỹ Ly mỉm cười với con, nàng chỉ có thể mỉm cười mà thôi. Nàng đúng là người mẹ vô dụng nhất trần đời! Dùng hết mọi phép mầu, nhưng vẫn vô hiệu.

Doãn Khác kéo tay nàng đi về phía khoảnh rừng nhỏ cách xa đám người, nơi này cũng treo la liệt câu đố đèn. Doãn Khác mỉm cười nói nhỏ với nàng, Ngọc An cô cô lén mách cho cậu biết, hoàng thượng đã giấu đáp án cho câu đố độc đắc ở chính cánh rừng này, trên chiếc đèn lồng treo cao nhất. Đèn rất cao, trông nổi bật, nhưng nếu muốn nhìn rõ dòng chữ nhỏ phía trên thì e là phải tốn không ít công sức. Dưới tàng cây treo đèn lồng đã lố nhố một đám người. Tố Doanh đang nắm tay Doãn Giác, bên cạnh là mấy tên nô tài lúi húi lăng xăng. Mắt Mỹ Ly tối lại, nàng và Doãn Khác có lão tổ tông thương yêu, Tố Doanh và Doãn Giác cũng có kẻ khác giúp đỡ. Một tên thái giám cao gầy được mấy người khác giúp đỡ, kiệu Doãn Giác lên vai, rồi chầm chậm đứng dậy, Doãn Giác chồm sát vào đèn lồng, phá ra cười ha hả, luôn miệng nói: “Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi”.

Nhận ra sự có mặt của hai mẹ con Mỹ Ly, Tố Doanh cười ruồi, càng lúc nàng càng thấy khó mỉm cười với bọn họ, vì cảm giác được mối nguy hiểm đang tượng hình dần. Ánh mắt Mỹ Ly không còn lạnh nhạt đờ đẫn nữa, dẫu ẩn chứa bất lực, quằn quại, đau đớn, nhưng vẫn khiến Tố Doanh kinh rợn. Tố Doanh đã mất niềm tin ở Tĩnh Hiên. Y lăn lộn trên đường danh lợi nhiều năm, tuyệt