XtGem Forum catalog
Thương em vào lòng

Thương em vào lòng

Tác giả: Thuần Bạch Xuẩn Bạch

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323065

Bình chọn: 7.5.00/10/306 lượt.

ỗng nhiên hắn cảm thấy có gì đó ngượng ngập.

“Ê, cậu tên gì, tôi là Kiều Tân Hạo.” Hắn có hơi không biết nói gì.

Dư Hạc quay đầu nhìn hắn một cái, rồi lại quay đầu đi, qua hồi lâu mới chậm rãi nói ra hai chữ, “Dư Hạc.”

“Dư Hạc ?” Kiều Tân Hạo nhíu mày, không hiểu sao thấy cái tên này thật quen thuộc.

Chậc, người này rốt cục là ai a ? Hắn đoán tới đoán lui thân phận người trước mắt, “Chúng ta trước đây có từng quen nhau không ?”

Vừa dứt lời hắn mới nhận ra nói thế này thật giống như đang kiếm cớ làm quen, vì thế hắn âm thầm le lưỡi, “Cái đó, không phải… Cậu quả thực khiến tôi có cảm giác… Ây, nói sao đây…”

Dư Hạc nghiêng mặt đi, không nói gì.

Kiều Tân Hạo cảm thấy người này quả thật giống người câm, nói ba câu mới trả lời một câu.

Chỗ mà Dư Hạc gặp được hắn cách nhà cậu không xa, đi chưa được bao lâu bọn họ đã đến nơi.

Kiều Tân Hạo còn đang định đi tiếp về trước, nhưng Dư Hạc lại dừng chân, nhỏ giọng nhắc, “Chính là chỗ này.”

“Ở đây ?” Ngữ điệu của Kiều Tân Hạo cao lên ba quãng, thần tình hắn như không thể nào tin nổi mà nhìn căn nhà xập xệ chắp vá trước mắt, đáy mắt tràn đầy sự khinh ghét.

Dư Hạc thu hết mọi thần sắc của hắn vào mắt, nhưng gì cũng không nói, đây thật ra cũng chỉ là phản ứng bình thường mà thôi, bình thường đến cậu gặp mãi thành quen.

Trong nhà cậu có một ít thuốc trị thương Giản Quân Khải để lại, cậu lấy ra để trước mặt Kiều Tân Hạo, sau đó lùi sang một bên, một bộ cậu tự mình xử lí rồi nhanh nhanh đi khỏi đi.

Kiều Tân Hạo nhìn bộ dạng muốn tránh còn không kịp của Dư Hạc, khóe miệng run run, “Này, cậu sợ tôi lắm hả ? Cũng đúng, mấy kẻ thuộc diện “trẻ ngoan” như cậu đều rất sợ những tên thích đánh nhau như tôi mà…”

“Không có.” Dư Hạc vội vàng lắc lắc đầu, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, môi hơi giật giật, nhưng không nói gì nữa.

“Nè, tôi nói cậu có thể đừng nhăn nhó mặt mũi nữa không, muốn nói gì thì cứ nói đi.” Kiều Tân Hạo phiền chán nhất là loại người hay bối rối không được tự nhiên như này.

Dư Hạc cắn cắn môi, đang định lên tiếng thì đột nhiên, một giọng nói mang theo tiếng cười từ cửa truyền vào.

“Tiểu Hạc, anh đã về rồi, có phải rất ngạc nhiên không a.”

Cậu mạnh xoay người, đập vào mắt là một khuôn mặt đang cực kì kinh ngạc.

Chương 24

Giản Quân Khải không thể tin nhìn cảnh tượng trước mắt, cái người kiếp trước đã khiến Dư Hạc yêu sâu đậm và cũng vì vậy mà bị tổn thương, người mà kiếp trước làm cho mình hận khôn cùng và cũng trả thù vô cùng tàn nhẫn, lúc này đây đang tự do ngồi trong nhà của Dư Hạc, vẫn mang theo sự cao ngạo tự đại như trước, nhìn Dư Hạc rồi lại nhìn mình.

Trong đầu anh nháy mắt nổ tung, khiến anh nói không nên lời nào, sắc mặt tái nhợt, không tự giác nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy từng cơn từng cơn vô lực dâng lên. Bọn họ vẫn gặp nhau, còn gặp sớm hơn so với kiếp trước, cũng giống như ba sớm ở cùng với người phụ nữ kia hơn, mà chính anh cho dù có làm cái gì cũng vô pháp thay đổi những chuyện nhất định phải phát sinh. Dư Hạc vẫn sẽ yêu hắn…

Dư Hạc vẫn sẽ yêu hắn. Nghĩ tới câu này, lòng anh liền đau đớn từng trận, hô hấp dần trở nên nặng nề, thẳng tắp nhìn vào khuôn mặt hơi mờ mịt của Dư Hạc, Giản Quân Khải thậm chí có một xung động muốn lao tới siết lấy vai cậu mà chất vấn, vì sao em lại muốn yêu hắn, vì sao hả, chẳng lẽ anh đối xử với em chưa đủ tốt hay sao ? Chẳng lẽ anh yêu em chưa đủ nhiều hay sao ? Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, anh đều nguyện ý trả giá hết thảy vì em, trên thế giới này sẽ không có ai khác thương em cả đời như anh đâu, em yêu hắn thì kết cục chỉ có thể đau buồn mà chết, vì sao em luôn ngu ngốc như vậy, vì sao không thể yêu anh, vì sao không thể yêu chính anh chứ ?

Vì sao… không thể yêu anh ?

Anh nhìn sâu vào mắt Dư Hạc, trong ánh mắt bao hàm đủ mọi tình tự phức tạp rồi lại âm trầm, sau đó anh hít sâu một hơi, dứt khoát quay đầu rời đi.

Dư Hạc đột nhiên luống cuống tay chân, cậu đang định nói với Kiều Tân Hạo chuyện trước kia, không ngờ tới Quân Khải cư nhiên lại trở về, cậu đang chờ Quân Khải sẽ như bình thường ôn nhu cười với mình, sau đó lại gần xoa đầu mình. Nhưng mà… Nhưng mà, Quân Khải lại chỉ lăng lăng nhìn mình, biểu tình trên mặt trong nháy mắt trở nên lạnh băng mà lại bi thương, làm cho cậu không kìm được kinh ngạc rồi cũng đau lòng theo. Cậu còn đang định hỏi làm sao vậy, thì Quân Khải đã bỏ đi không thèm ngoảnh đầu, anh một câu cũng không nói đã cứ như vậy mà đi.

Dư Hạc sững sờ hai giây, sau đó lao ngay ra ngoài.

“Quân Khải.” Cậu chạy theo rất nhanh, rất ít khi mà cậu chạy nhanh như vậy. Cậu thấy Quân Khải bởi vì tiếng gọi của mình mà giật mình, nhưng lại vẫn đi về phía trước, bất quá cũng may anh đi không mau, Dư Hạc rất nhanh chóng đã vượt qua anh.

“Quân Khải, anh sao vậy ?” Dư Hạc nhẹ nhàng kéo tay anh, trong mắt tràn ngập bất an.

Thân thể Giản Quân Khải đều có chút cứng ngắc, anh chậm rãi xoay đầu lại, nhìn cậu, ngữ khí tựa hồ thực bình tĩnh, nhưng Dư Hạc lại có thể nghe thấy trong ngữ khí bình tĩnh của anh có chứa đựng những tình tự hỗn loạn. “Em với hắn…”

Anh chỉ nói ba chữ rồi không