
Thương em vào lòng
Tác giả: Thuần Bạch Xuẩn Bạch
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 322864
Bình chọn: 9.5.00/10/286 lượt.
Hạc cau mày, cả khuôn mặt đều có vẻ trắng bệch, “Cậu như vậy…” môi run rẩy, “Thật đáng ghét.”
Yết hầu Giản Quân Khải trượt lên trượt xuống, anh nhìn Dư Hạc không nói gì, một lúc lâu sau mới nhận mệnh nhắm hai mắt lại, “Vậy tớ đi trước, nếu… có phát sinh chuyện gì, nhớ phải tới nhà tìm tớ, tối nay tớ sẽ ngủ thật trễ.”
“Ừm.” Dư Hạc khẽ gật đầu.
Vì thế Giản Quân Khải leo lên xe đạp, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Dư Hạc, “Tớ đi đây.”
Dư Hạc im lặng nhìn thân ảnh Giản Quân Khải ngày càng xa, mãi đến lúc không còn nhìn thấy nữa mới hít sâu vài hơi, nắm chặt tay, xoay người đi vào.
Vừa bước vào phòng, liền nghe thấy một mùi rượu nồng nặc gay mũi, Dư Hạc nhịn không được nhíu mày, nỗi sợ hãi vô biên sâu tận đáy lòng trong chớp mắt tràn lan khắp đầu óc.
“A !” Một bình rượu ‘choang’ một tiếng nện dưới chân Dư Hạc, cậu lui về sau mấy bước, cả người đều hơi run lên.
“Mày cái thằng hỗn đản rốt cục cũng biết bỏ nhà đi a !” Một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi loạng choạng bước lại gần, trên mặt hắn còn mang theo mấy vết thương xanh tím, lúc này đây cả người hắn đều là mùi rượu, đáy mắt tràn đầy điên cuồng và hung ác.
Hắn vài bước đi tới trước mặt Dư Hạc, kéo kéo giở giở áo của cậu, “Ê, mày có tiền không ? Tao đói bụng rồi đưa tao ít tiền ra ngoài mua cơm.”
Dư Hạc có chút lạnh lùng xoay mặt đi, “Tiền đóng học phí hết rồi, ông đói thì tôi nấu cơm cho.”
“Khốn nạn.” Dư Khánh Nghiêm tát một cái rõ mạnh vào mặt cậu, lực đạo rất nặng, đánh đến mức Dư Hạc trước mắt trắng xóa, “Nhiều lời vô nghĩa, kêu mày đưa tiền thì mày cứ đưa đây, nghỉ hè không phải mày đi làm công sao ? Tiền đâu !”
“Đã nói đóng học phí hết rồi.” Dư Hạc hung hăng liếc ngược lại hắn một cái, tuy rằng vẫn còn sợ hãi đến cả người phát run, nhưng ánh mắt lại hiếm khi lộ ra hận ý.
“Ư.” Giây tiếp theo, ở bụng truyền tới một trận đau nhức, Dư Hạc nhịn không được ngã vào cửa, theo bản năng ôm chặt lấy thân mình. Cậu đột nhiên có phần muốn cười, tại sao mình lại như thế này, lần nào cũng nói phải nghe theo ý ông, ngàn vạn lần không được làm ông tức giận, thế nhưng mỗi một lần đều tránh không khỏi đi đến tranh cãi.
“Mày cái đồ súc sinh vô dụng.” Dư Khánh Nghiêm một cước đá tới trên bụng cậu, trên mặt tràn đầy lửa giận, “Học hành làm mẹ gì, chỉ bằng mày mà có thể thi lên đại học sao ? Lại còn đi lãng phí tiền đi học ? Tao mà kêu là mày lại nói đi đóng học phí, kêu là mày đi đóng học phí ! Tao kiếm mày muốn lấy một chút tiền cũng không được, cái thứ tạp chủng như mày còn sống trên đời làm gì nữa ! ?”
“Tôi đến trường là dựa vào tiền của chính mình kiếm được, liên quan gì tới ông, loại người ngay cả tiền cũng phải tìm tới con mình lấy như ông, sống trên đời này mà thật sự là vô dụng.” Dư Hạc oán hận nhìn hắn, từng chữ từng câu đều nói rõ ràng rành mạch, cách biệt một trời với một Dư Hạc mà khi bị đánh đập mặt vẫn không hề thay đổi, trầm mặc không nói chữ nào.
“Mày…” Dư Khánh Nghiêm nhất thời không cãi lại, ánh mắt hắn đột nhiên càng thêm điên cuồng, ha ha phá lên cười, tựa hồ đã muốn bị chất cồn làm tê liệt thần trí, “Mày còn tranh luận, dám tránh luận !”
Miệng hắn không ngừng lặp lại hai câu đó, cũng không ngừng di chuyển trong phòng, rốt cục trong một góc chất đầy đồ bỏ tìm thấy một cây gậy sắt, hắn cân nhắc sức nặng một chút, bấy giờ mới vừa lòng đứng lên, từng bước một đi tới chỗ Dư Hạc, vừa đi vừa lớn tiếng cười, “Mày nói tao vô dụng, là ai vì chiếu cố mẹ con chúng mày mà hi sinh công tác, là ai liều mạng bảo vệ người mẹ không biết xấu hổ của mày, là ai đã vì ả mà đánh mất công tác ? Hả ! Mày nói đi !”
Hắn vừa nói, một bên vừa dùng gậy sắt ‘bang bang’ quất xuống sàn, hắn giống như kẻ đã điên dại nhìn chằm chằm Dư Hạc lùi lùi trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một tia hận ý, “Bây giờ mày nói tao vô dụng, tao sỡ dĩ biến thành cái dạng như bây giờ rốt cuộc là vì ai, rốt cuộc là vì ai ?”
Hắn giơ mạnhgậy sắt trong tay lên, Dư Hạc cơ hồ có thể thấy cái thứ đồ vật kia lóe lên một vệt sáng bạc hướng xuống mình, cậu mạnh nghiêng đầu đi, nghe thấy tiếng rít trong không khí của cây gậy cùng với một âm thanh trầm đục khi đánh lên thân thể.
Nhưng mà… Dư Hạc lại không có tí cảm giác đau đớn nào, một thân người cao lớn hơn mình đang chắn bóng trên đầu cậu, cậu thậm chí có thể ngửi được một mùi thơm quen thuộc của sữa tắm.
Trong nháy mắt đó, cậu mở to hai mắt, không thể tin nhìn bóng người đang che trên thân mình, môi không ngừng run run, một câu cũng không nói nên lời.
Cậu nghe thấy người nọ phát ra một tiếng rên mỏng manh, nhất thời như muốn cướp mất đi toàn bộ tâm thần của cậu.
Chương 16
Phản ứng của Dư Khánh Nghiêm có phần chậm chạp, hắn lăng lăng nhìn thiếu niên đột nhiên xông tới trước mặt mình, hơi phản ứng không kịp.
“Quân… Khải.” Nước mắt của Dư Hạc đã chảy xuống, cậu không phải lần đầu tiên bị đánh, cậu chưa từng bởi vì đau đớn mà khóc, nhưng mà lúc này đây, cậu lại cảm thấy có một loại chua xót cứ không ngừng dâng lên trong mắt, giữ không được mà để tràn ra ngoài.
Biểu tình của Giản Quân Khải rất bình tĩnh, anh đứng thẳng người, im lặng nhìn n