
Thương em vào lòng
Tác giả: Thuần Bạch Xuẩn Bạch
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 322781
Bình chọn: 10.00/10/278 lượt.
ng mi không kìm được mà run rẩy.
Giản Quân Khải có chút buồn cười, “Đừng khẩn trương như vậy, tớ đã nói cùng lắm thì tớ cùng xấu giống cậu.”
“Không phải chuyện đó.” Dư Hạc khẽ hừ một tiếng, cả người vẫn cứng ngắc.
“Chứ vì gì ?”
Lông mi Dư Hạc hết run lại rẩy, không nói gì. Ngón tay Giản Quân Khải đang vuốt ve tóc của cậu, lúc nói chuyện khí tức ấm áp sẽ lướt ngang vành tai cậu, khiến cậu nhột.
“Đúng rồi, cái kia…” Cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề mà trước giờ luôn muốn hỏi, cứng ngắc chuyển đề tài, “Vì sao lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cậu lại mang thuốc mỡ bên người a ? Còn có, bình thường người ta luôn chuẩn bị hộp trị thương trong nhà sao ?”
“Cái đó hả ?” Giản Quân Khải nhìn chằm chằm Dư Hạc trong gương, nhướn nhướn mày, “Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, cũng vừa vặn bị thương cho nên mua một lọ thuốc mỡ mang theo. Về phần hộp trị thương, đó là vì cậu rất hay để mình bị thương a, lại còn cứng đầu không chịu đi bệnh viện nữa.”
Vẻ mặt anh giống như đang nói một chuyện đương nhiên, nhưng lại làm cho Dư Hạc ngây người toàn thân, “Chuẩn bị cho tớ ?”
“Yên tâm, về sau nhất định sẽ không để cậu có cơ hội dùng tới nó nữa.” Giản Quân Khải tùy ý nói xong, cuối cùng sau một hồi cắt sửa đầu tóc Dư Hạc, anh buông kéo xuống, khảy cằm hai cái, trong thanh âm mang theo ý cười, “Oa, tớ quả là thiên tài, cậu nhìn đi, tớ cắt trông được lắm nha !”
Dư Hạc ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong gương, hai mắt mở thật to có chút giật mình nhìn chăm chăm phía trước, chớp chớp.
Vài vụn tóc còn vương trên trán càng tôn thêm cho sắc mặt hơi trắng bệch của cậu, dưới ánh đèn thậm chí gần như trong suốt. Hai tròng mắt sáng ngời mà lại đen thẳm không còn bị tóc mái che khuất, có vẻ gì đó rất sinh động và sáng sủa. Một khuôn mặt mới hiện ra rõ ràng trước mắt người khác, bất giác sinh ra hai chữ ‘thanh tú’.
“Oa, tiểu Hạc hóa ra là một anh chàng đẹp trai nha.” Giản Quân Khải khoát cằm lên vai Dư Hạc, cảm thụ thân thể Dư Hạc trong nháy mắt cứng ngắc, khẽ cười.
“Được rồi. Cám ơn cậu đã tài trợ điều kiện cho tớ luyện tập, tớ nghĩ mình phải cân nhắc về việc đi làm công cho tiệm cắt tóc vào kì nghỉ đông và nghỉ hè.” Anh phi thường tự kỉ giơ giơ cây kéo trong tay, bày ra một tư thế độc nhất vô nhị, “Sau này nếu thật sự cùng quẫn đến không có cơm ăn, chúng ta đi dọc lề đường cắt tóc cho người khác kiếm tiền cũng được đó.”
Dư Hạc bất đắc dĩ rũ mắt xuống, “Không có ai tình nguyện giao đầu cho cậu cắt đâu!”
“Ai nói, không phải có cậu sao ?” Giản Quân Khải lấy tấm vải che trước cổ Dư Hạc cởi bỏ, nhẹ nhàng thổi hai cái.
“Đừng.” Dư Hạc nhịn không được rụt lui cổ, mặt đỏ rần lên, “Nhột.”
Quân Khải cười đến đôi mắt cong cong, anh bày ra một khuôn mặt nghiêm chỉnh, “Xin lỗi, thôi được rồi, để tớ đưa cậu về nhà, cũng không còn sớm.”
“Ừm.”
Bọn họ chạy xe đạp đến trước cửa nhà Dư Hạc, Giản Quân Khải xoay đầu lại, đang muốn nói hẹn gặp lại với cậu, liền nhìn thấy Dư Hạc lúc này đang yên lặng nhìn chằm chằm ánh đèn sáng trong nhà, hai mắt tràn đầy thần sắc sợ hãi, bờ môi hơi phát run, cả người giống như đột nhiên đánh mất linh hồn của mình.
“Tiểu Hạc, cậu sao vậy ?” Giản Quân Khải cau cau mày. “Tiểu Hạc… Tiểu Hạc…”
Dư Hạc rốt cục phục hồi tinh thần lại, cậu nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đang lo lắng cho mình của thiếu niên, hơi hơi định lại tinh thần, “Tớ không sao, trong nhà đã lâu không có ai, hôm nay ông ta lại đột ngột trở về, tớ hơi hoảng hốt.”
Sắc mặt Giản Quân Khải thay đổi ngay lập tức, anh giống như trong nháy mắt nhớ tới điều gì, mạnh mẽ ngước mắt nhìn lên Dư Hạc, ngữ khí trở nên nghiêm túc hẳn, “Đêm nay đến nhà tớ ngủ.”
“A ?” Dư Hạc dường như nhất thời không kịp phản ứng, cậu ngẩn người, không nói gì.
“Tớ nói, đến nhà tớ ngủ.” Giản Quân Khải quay đầu xe đạp, sắc mặt toàn bộ lãnh ngạo, “Đi.”
“Cái đó, không được đâu, cậu trở về đi, tớ cũng phải vào.” Dư Hạc hình như do dự hai giây, sau đó trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt, cậu thậm chí còn đẩy Quân Khải hai cái, “Cậu nhanh đi đi !”
Giản Quân Khải hít vài hơi thật sâu, trong mắt kìm nén không được sự tức giận, bất quá mắt anh cũng chỉ lóe lóe rồi bình tĩnh trở lại. Anh chỉnh đốn tâm tình của mình một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười, liền trở về như bình thường, “Người trong nhà là cha sao?” Anh giương cằm về phía ánh đèn trong phòng.
Dư Hạc mấp máy môi, “Ừm.”
“Tớ cũng quen cậu được nửa tháng rồi, mà tới bây giờ còn chưa được gặp cha cậu lần nào nữa! Lần này vất vả lắm mới nhìn thấy, tớ có thể vào trong chào hỏi ông ấy không ?”
“Không được.” Dư Hạc không chút suy nghĩ liền thốt ra, cậu nhìn Giản Quân Khải vì lời mình vừa thốt mà sững sờ, biết mình cự tuyệt nhất định đã làm cho anh khổ sở… Nhưng mà… Ánh mắt cậu bỗng trở nên có chút thống khổ, “Hôm nay cậu đi trước được không? Van xin cậu.”
“Tiểu Hạc.” Thanh âm Quân Khải run rẩy, “Không thể tin tưởng tớ hay sao ? Có chuyện gì không thể nói ra với tớ ?”
“Thật xin lỗi.” Dư Hạc cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của Quân Khải.
Giản Quân Khải nhè nhẹ hít sâu một hơi, “Nếu tớ vẫn muốn cùng theo cậu vào nhà thì sao ?”
“Cậu đừng như vậy có được không ?” Dư