Duck hunt
Thương em vào lòng

Thương em vào lòng

Tác giả: Thuần Bạch Xuẩn Bạch

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322690

Bình chọn: 9.00/10/269 lượt.

trở nên nhu hòa hẳn, “Điểm này không phải em rõ ràng nhất sao ? Em còn vừa mới cự tuyệt anh a !”

Dư Hạc khẽ run lên trong lòng, không biết sao, vào lúc này, cậu lại bất chợt nhớ tới một đoạn kể mà thật lâu thật lâu trước kia Quân Khải từng nói với mình. Anh nói — Em có tin vào chuyện kiếp trước không ? Em của lúc đó…

Kiếp… trước…

“Sao đột nhiên hỏi anh vấn đề này ?” Thời gian Dư Hạc trầm mặc quá dài, làm cho trong lòng Quân Khải lại ẩn ẩn thấy bất an, mặc dù trên mặt anh vẫn đang rất bình tĩnh.

Dư Hạc ngẩng đầu lên, mắt lóng lánh nhìn anh, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên một nụ cười nhợt nhạt, “Nếu anh thích em, vậy chúng ta hãy quen nhau đi !”

Lần Quân Khải đã vô pháp duy trì nét bình tĩnh trên gương mặt nữa, anh khẽ nhếch miệng, lăng lăng nhìn Dư Hạc. Vài giây đồng hồ sau, trên mặt anh mới hiện ra một tia mừng rỡ, tuy rằng chỉ chợt lóe mà qua, rồi Quân Khải lập tức lãnh tĩnh trở lại, còn nghiêm túc nhìn Dư Hạc, “Em thật lòng chứ ?”

Dư Hạc cực kì nghiêm túc gật đầu.

Quân Khải bỗng nở nụ cười, “Vừa rồi cười thật đẹp.”

“Hửm ?” Dư Hạc hơi không rõ lắm.

“Anh lần đầu tiên nhìn thấy em cười với một người khác ngoài Kiều Tân Hạo đấy !” Khi Quân Khải nói những lời này biểu tình trên mặt thật bình tĩnh, nhưng Dư Hạc lại hơi hơi nhíu mày, cậu không thích nhìn dáng vẻ như vầy của Quân Khải, sẽ vì một câu nói rất bình thường của cậu mà vui sướng, vì một nụ cười mỉm của cậu mà kinh ngạc, những việc ấy rõ ràng chỉ là những điều thật bình thường, đặc biệt là với Giản Quân Khải, chỉ cần anh chấp nhận, mọi thứ của Dư Hạc đều thuộc về một mình anh, chính Dư Hạc cũng là của anh.

“Về sau chỉ cười với mình anh.” Cậu nhỏ nhẹ thốt ra một câu thực tâm, nhưng lại khiến người ta có chút cảm giác như ngược lại.

Vì thế Giản Quân Khải khẽ nở nụ cười, anh cho đến bây giờ vẫn chưa thấy Dư Hạc từng nói một câu đùa hài hước nào với mình. “Thật sao ? Em với Kiều Tân Hạo chia tay rồi ?”

Dư Hạc lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, đột nhiên từ trong túi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại ngay trước mặt Giản Quân Khải, sau đó mở loa ngoài, đặt điện thoại ra giữa bàn.

Qua một hồi lâu, giọng nói không kiên nhẫn của Kiều Tân Hạo mới từ bên kia truyền tới, “Lại làm sao vậy, tôi đang bận mà ?”

“Chúng ta chia tay đi !” Dư Hạc lạnh lùng nói, ngữ khí không chất một tia cảm tình hệt như trước đây khi nói chuyện với Giản Quân Khải.

“Em đang nói gì vậy ? Đừng làm loạn.”

“Cứ vậy đi.” Dư Hạc không cho hắn cơ hội nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó cậu nhẹ nhàng vạch lên một cái mỉm cười, “Giờ đã chia tay rồi !”

Ánh mắt Giản Quân Khải hơi dại ra, Dư Hạc hôm nay làm cho anh thấy hơi hoang đường. Em ấy rõ ràng, rõ ràng… thích Kiều Tân Hạo thế kia, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Dư Hạc, lúc ấy em ấy đang cong khóe miệng ôn nhu mỉm cười với Kiều Tân Hạo, mà ngay trước đó, em ấy vừa mới lạnh mặt không thèm nhìn bàn tay vươn ra của mình. Còn hiện tại, giống như đột nhiên trái ngược với lúc trước. Thế giới trở nên hư ảo đến mức khiến người ta không cách nào tin nổi.

“Có chỗ cho em trú không ?” Dư Hạc cong khóe môi, ngượng ngùng cười.

Thế là Quân Khải càng cảm thấy thế giới này thêm hư ảo. “A, có, chắc vậy !”

Mãi cho đến khi dẫn Dư Hạc về nhà xong, anh vẫn cảm thấy đây cứ như một giấc mộng không chân thật, Dư Hạc ngồi trên ghế salon mở to đôi mắt trong suốt nhìn anh, sau đó bỗng dưng xấu hổ cười, “Làm sao đây, em hình như đói bụng.”

Quân Khải: “…”

“Anh… gọi thức ăn bên ngoài cho em nhé ?”

Dư Hạc nhíu mày, “Anh không làm sao ?”

Quân Khải như hơi xấu hổ, anh cười khan vài tiếng, “Đồ ăn trong nhà bình thường đều là dì giúp việc làm, chỉ là mấy ngày gần đây dì ấy có việc phải về với ông bà, anh nào có bản lĩnh lớn như vậy.”

Dư Hạc không biết phải miêu tả tâm tình của mình lúc này như thế nào, người trước mắt này, mặc dù cùng có tên Giản Quân Khải, có tướng mạo của anh, có bối cảnh ban đầu như anh. Thế nhưng, đây rốt cuộc cũng không phải là Quân Khải mà cậu từng quen, anh không ôn nhu sờ đầu cậu, anh không một bên nấu thuốc một bên sung sướng gọi cậu lại nếm thử chút hương vị, mọi kỉ niệm hai người bên nhau anh toàn bộ đều không nhớ rõ.

Không hiểu sao, cậu đột nhiên cảm thấy hơi đau khổ, cái loại tình tự tiêu cực này trong nháy mắt chiếm ngự tim cậu, làm cho cậu ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Cậu bỗng rất nhớ Giản Quân Khải, từ lúc tỉnh lại đến giờ cậu vẫn theo bản năng trốn tránh chuyện gì đó, cuối cùng thì cũng một lần nữa hiện lại trong đầu cậu.

Trước khi cậu hôn mê, trong tầm mắt mơ hồ của cậu rõ ràng nhìn thấy gương mặt mang theo sự lo sợ khôn cùng của Quân Khải, anh cứ như thế vội vã muốn đi tới đây, rồi sau đó thân ảnh anh từ từ biến mất trong tầm mắt Dư Hạc.

Chính cậu sau đó không nên ở nơi này, nếu mọi thứ đều bình thường mà nói, thì cậu hẳn phải tỉnh lại trong bệnh viện, sau đó giây thứ nhất mở mắt ra phải là nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn dễ nhìn của Quân Khải. Mà không phải là ở nơi này, tỉnh lại trong thân phận bạn trai của Kiều Tân Hạo, ở một thời khắc nào đó trong tương lai, ở một địa điểm x