
Thương em vào lòng
Tác giả: Thuần Bạch Xuẩn Bạch
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323214
Bình chọn: 10.00/10/321 lượt.
mình với Hạ Hàm ở cùng một căn phòng, tất nhiên, anh không có khả năng sẽ lên giường với Hạ Hàm. Nếu như cậu nhìn thấy cảnh tưởng đó, cậu sẽ phản ứng như thế nào đây, cậu… sẽ tin tưởng anh hay không.
Loại ý tưởng vừa ngây thơ lại dại dột này, thứ trò chơi đem tình cảm của nhau ra cá cược này, vì sao anh cứ xung động muốn làm như vậy chứ !
Đợi đến khi mọi sự rối rắm chấm dứt, trời đã về khuya.
Quân Khải nhíu nhíu mày, phỏng chừng hiện tại đã qua mười một giờ rồi, trường học tuyệt đối đã đóng cửa, mình nên đi đâu qua đêm đây ? Anh nhìn lướt qua Hạ Hàm đang ngủ say trên giường, dù sao thì tuyệt đối không thể ở chỗ này mãi.
Mặc dù Dư Hạc đến bây giờ vẫn chưa tới, có lẽ cũng sẽ không đến nữa. Nhưng ở chung một căn phòng với cái tên Hạ Hàm này một đêm dài mà nói chỉ dễ gây ra những chuyện hiểu lầm cho thiên hạ thôi, anh tuyệt đối sẽ không làm đâu.
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian một chút, lại ngoài ý muốn phát hiện — 3 cuộc gọi nhỡ. Đều là Tiểu Hạc gọi tới.
Khi đi học anh luôn có thói quen để chế độ im lặng, nhưng lại quên chỉnh về.
Không biết vì sao, trong lòng Quân Khải trong nháy mắt run rẩy, sau đó anh lập tức gọi lại. Âm thanh “Tút tút tút” trong điện thoại từng tiếng một truyền tới như một cái móng vuốt gãi ngứa trong lòng anh, sau một lúc lâu, “Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Quân Khải bỗng dưng có một dự cảm không tốt, loại dự cảm này làm cho tim anh bất chợt treo lơ lửng giữa không trung, nửa vời, trôi nổi không trọng lực. Anh lại tiếp tục gọi đi thêm nhiều cuốc nữa, dường như muốn phát điên lên rồi, thế nhưng bên kia điện thoại vĩnh viễn chỉ truyền đến có một câu.
Bỗng nhiên trong lúc đó, anh rốt cục mới nhớ ra, hiện giờ ở trường đã tắt đèn, Tiểu Hạc nhất định là đã ngủ, khi em ấy ngủ từ trước nay luôn tắt di động đi.
Nghĩ đến đây, Quân Khải khẽ khàng thở ra, vẫn có điều, sự bất an kia vẫn nhấp nháy liên hồi trong lòng anh, đến độ khiến anh tâm thần không yên.
Dặn dò nhân viên tạp vụ trong quán bar một chút, xong Quân Khải đi vào khách sạn ở lại một đêm. Ngày hôm sau, anh gần như là vừa tỉnh lại liền một bên chạy đến trường một bên gọi điện thoại cho Dư Hạc, thế nhưng di động của Dư Hạc vẫn tắt máy.
Quân Khải nhìn đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi sáng… Sao lại quên mất nhỉ, sáng nay Dư Hạc không có tiết, em ấy chắc sẽ ngủ nướng rất trễ nhỉ ?
Anh có chút không yên lòng trở về phòng ngủ ở kí túc xá… Sau đó, anh sững sờ tại chỗ.
Người mà anh nghĩ giờ này hẳn vẫn chưa rời giường hiện đang đứng dưới lầu nơi phòng ngủ của anh, sắc mặt của người đó thoạt nhìn không được tốt lắm, mặt cúi xuống không chút thay đổi đứng nơi đó.
“Tiểu Hạc…”
Nghe thấy giọng anh Dư Hạc vội vàng ngẩng đầu lên, cậu vừa thấy Quân Khải thì ngay lập tức nở nụ cười, sau đó cất bước chạy tới.
“A, sao anh lại từ bên ngoài về ?” Trên mặt Dư Hạc còn mang theo ý cười xán lạn, hơi nghi hoặc nói.
“Ạch…” Trong lúc nhất thời Quân Khải thiếu chút nữa đã quên mất phải phản ứng như thế nào, “Anh…”
Chương 57
“Không phải là anh đi cùng Hạ Hàm cho tới giờ mới về chứ !” Dư Hạc bĩu môi, thoạt nhìn như hơi giận dỗi.
“Anh…” Xem ra Tiểu Hạc không biết chuyện hôm qua, Quân Khải không biết tâm tình của mình giờ phút này là như thế nào, là nhẹ nhõm, hay là… có một chút thất vọng.
“Cái kia…” Dư Hạc cắn cắn môi, dè dặt liếc nhìn Quân Khải một cái, trong giọng nói mang theo ba phần chột dạ, “Em muốn thẳng thắn với anh một việc.”
“Chuyện gì ?”
“Tối hôm qua, em cùng Kiều Tân Hạo ra ngoài.” Dư Hạc gãi gãi tóc mình, nghiêng đầu nhìn anh, “Cậu ấy nói cậu ấy muốn mua quà sinh nhật cho bạn gái, nên bảo em đi cùng góp ý cho mình.”
Quân Khải giật mình, ánh mắt của anh rất phức tạp, im lặng nhìn Dư Hạc, không nói lời nào.
“Này, anh giận.” Dư Hạc khẽ kéo kéo ống tay áo Quân Khải.
“Thật sự giận rồi ?” Nụ cười của cậu phiếm hai phần lấy lòng, “Cái đó, kỳ thật, em có lời muốn nói với anh…”
Biểu tình của Dư Hạc đột nhiên trở nên có phần nghiêm túc, cậu kéo Quân Khải đến một băng ghế đá dưới tàng cây ngồi xuống, hít thật sâu một hơi, hé miệng nói liền một câu, “Xin lỗi !”
Quân Khải mấp máy môi, “Sao phải giải thích với anh ?”
Mặt Dư Hạc hiện một tia cười khổ, “Bởi vì cảm thấy… Giống như em đã sai điều gì đó, anh rõ ràng rất không thích em với cậu ta ở cùng một chỗ, em biết được. Đôi khi em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, loại cảm xúc này cứ như không phải của em, nhưng lại luôn can thiệp vào cảm xúc của em mỗi khi em sắp đưa ra quyết định, rất kỳ quái đúng không ? Nhưng nó quả thật kỳ quái như thế đấy. Em rất ghét cái cảm giác này, chính là cái loại biết rất rõ là không đúng nhưng vẫn không cách nào cự tuyệt, em thật sự rất chán ghét. Nhưng em có thể thề, em không thích cậu ta, thật sự. Với lại, em không biết Kiều Tân Hạo trước kia có từng thích mình không, nhưng hiện tại cậu ta không thích em, cậu ta đã có bạn gái rồi.”
Biểu tình của Dư Hạc có vẻ hơi rối rắm, cậu hơi mở to mắt nhìn, nhìn Quân Khải không dời mắt, “Lúc trước anh đã từng nói, nếu em gặp chuyện gì, thì hy vọng em có t