
như lĩnh được thánh chỉ, vội vàng lăn một vòng rồi chạy, chỉ sợ trễ một bước, thật sự sẽ bị ăn roi.
Mạc Tiểu Hàn tựa như ăn cho hả giận, hoàn toàn không bận tâm đến hình tượng của mình, ăn như hổ đói. Thật sự một chút khẩu vị cô cũng không có, bây giờ ăn cơm hoàn toàn là một hành động theo bản năng để trút đi tức giận.
“Ăn từ từ, không thôi bị nghẹn .” Sở Thiên Ngạo còn làm bộ tốt bụng đưa qua cho cô một chén nước.
Mạc Tiểu Hàn gạt mạnh tay một cái, ly nước kia dội hết vào quần Sở Thiên Ngạo!
Mạc Tiểu Hàn ngẩng đầu lên, chuẩn bị tư thế chịu đánh, người đàn ông này không phải như thế sao, hèn hạ bỉ ổi, thích sử dụng bạo lực đánh phụ nữ!
Không ngờ, vậy mà Sở Thiên Ngạo lại không tức giận, không hề có ý động thủ. Hắn chỉ đứng lên, ám muội nhìn Mạc Tiểu Hàn cười cười.
Lông tóc toàn thân Mạc Tiểu Hàn dựng đứng hết lên, vừa nhìn thấy Sở Thiên Ngạo cười như thế, cô cũng biết hắn lại không có lòng tốt gì, chính xác hắn đang có chủ ý không biết xấu hổ nào đó.
Quả nhiên, hai tay Sở Thiên Ngạo từ từ đặt ở dây lưng quần. Trên mặt là nụ cười ám muội đáng đánh đòn.
Mạc Tiểu Hàn ngưng nhai, ngờ vực mở to mắt. Người đàn ông này muốn làm gì? Chẳng lẽ thú tính lại phát tác?
Sở Thiên Ngạo khom lưng hôn vào mặt Mạc Tiểu Hàn một cái, cười híp mắt tháo dây thắt lưng.
“Sở Thiên Ngạo! Ahh lại phát thần kinh nữa hả!” Mạc Tiểu Hàn không nhịn được quát.
“Cô xem, nước làm ướt quần, quần ướt mà mặc trên người sẽ bị bệnh! Cho nên tôi muốn cởi quần!”
“Anh…, anh…, anh cởi quần sao không vào trong mà cởi! Nhất định phải cởi ở đây sao?” Mạc Tiểu Hàn quả thật hoàn toàn quẫn bách rồi.
“Tôi đang giám sát cô ăn cơm nha!” Sở Thiên Ngạo đáp đúng lý hợp tình!
Mạc Tiểu Hàn cúi đầu, sợ mình nhìn nữa sẽ bị đau mắt.
“Mạc Tiểu Hàn, ngẩng đầu!” Sở Thiên Ngạo bá đạo ra lệnh.
“Anh bị nghiện ở trần à!” Mạc Tiểu Hàn dùng ánh mắt miệt thị quét qua Sở Thiên Ngạo một cái.
Sở Thiên Ngạo đã cởi quần dài. Trên người chỉ còn mặc một cái quần lót.
Nơi nào đó thật sự rất hùng vĩ.
Mạc Tiểu Hàn cúi đầu, mặt lại có chút đỏ lên.
“Mạc Tiểu Hàn, mặt cô đỏ!” Sở Thiên Ngạo tà ác cúi người, vừa nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô vừa nói.
“Anh bị thần kinh a!” Mạc Tiểu Hàn thật sự không còn từ gì mới để mắng Sở Thiên Ngạo nữa, người này thật sự không biết xấu hổ!
Sở Thiên Ngạo đắc ý ưỡn ngực thót bụng nhấc mông lên, đi tới đi lui bên cạnh Mạc Tiểu Hàn, ý đồ muốn lôi kéo sự chú ý của Mạc Tiểu Hàn.
Mạc Tiểu Hàn vùi đầu mải miết ăn cơm. Không để ý đến con chim Khổng Tước bị bệnh thần kinh này.
Sở Thiên Ngạo đi một vòng, thấy Mạc Tiểu Hàn từ đầu đến cuối không thèm nhìn lên, trong lòng có phần buồn bực. Bàn tay nắm cằm Mạc Tiểu Hàn, cưỡng ép cô ngẩng đầu nhìn mình.
Mạc Tiểu Hàn ngồi, Sở Thiên Ngạo đứng. Mạc Tiểu Hàn vừa ngẩng đầu, cặp mắt vừa đúng nhìn thẳng vào chiếc quần lót màu xanh đậm có in hoa văn của Sở Thiên Ngạo.
Không phải là muốn cho tôi nhìn sao! Vậy tôi sẽ nhìn! Dù sao người cởi quần cũng không phải là tôi! Mạc Tiểu Hàn hậm hực thầm nghĩ.
Cặp mắt không hề tránh né nữa, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm con quái vật trước mắt cô.
Giấu dưới lớp vải quần mềm mại, cũng có thể nhìn ra hình dáng to lớn của nó. Kích cỡ kinh người như vậy, thật có thể dùng làm cây lùa vịt được!
Mạc Tiểu Hàn âm thầm nguyền rủa trong lòng.
Sở Thiên Ngạo làm sao biết được những suy nghĩ này của Mạc Tiểu Hàn. Tiểu đệ cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của Mạc Tiểu Hàn, bắt đầu chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mạc Tiểu Hàn nhìn một chút, phát hiện thứ đồ này đang bắt đầu trở nên to lớn!
“A!” Một tiếng kêu sợ hãi! Mạc Tiểu Hàn tựa như thấy nó thậm chí còn bắn ra sức mạnh.
“Sao? Có phải rất đàn ông hay không? Nhìn nước miếng trong miệng cô muốn chảy ra rồi?” Sở Thiên Ngạo thấy bộ dạng Mạc Tiểu Hàn ngượng ngùng che mắt, tâm trạng rất tốt.
“Không biết xấu hổ!” Mạc Tiểu Hàn tức giận đẩy bát đũa ra, đứng lên muốn tránh sự quấy rầy của Sở Thiên Ngạo.
Nhưng cô lại quên mất chân của mình bị Sở Thiên Ngạo dùng cà vạt cột vào ghế, trong nháy mắt, cô ngã vào lòng Sở Thiên Ngạo.
Nơi to lớn hung vĩ chỉa vào nơi mềm mại dưới chiếc váy ngắn của cô, mặt Mạc Tiểu Hàn đỏ đến độ không thể đỏ hơn được nữa, ra sức lấy tay tách mình và Sở Thiên Ngạo ra.
Sở Thiên Ngạo làm sao có thể bỏ qua cho Mạc Tiểu Hàn khi cô tự động ôm ấp yêu thương hắn đây?
Cánh tay dài vươn ra kéo cô lại, Mạc Tiểu Hàn bị ép trở vào lòng của hắn.
Lồng ngực nóng bỏng khiến cả người Mạc Tiểu Hàn nhất thời trở nên nóng hừng hực .
“Buông tay!” Giọng nói của cô là tức giận, nhưng loại tức giận này nghe vào lỗ tai Sở Thiên Ngạo lại tăng thêm hứng thú.
Sở Thiên Ngạo không những không buông tay, mà còn để tay chiếm hữu vùng ngực mềm mại của cô!
“Anh! Tôi nói anh buông tay!” Mạc Tiểu Hàn xấu hổ, đôi mắt sáng hung hăng nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo.
“Không phải tôi đang buông tay sao! Đặt ở nơi này. . . . . .” Khóe miệng Sở Thiên Ngạo kéo ra một nụ cười tà khí, nói xong, còn dùng ngón tay thon dài cố ý đè lên trên đỉnh nhọn của Mạc Tiểu Hàn.
“Tên lưu manh này!” Mạc Tiểu Hàn vội vàng hung hăng mắng.
“Cái này lưu manh à nha? Mộ