Snack's 1967
Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Tác giả: Bắc Minh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210840

Bình chọn: 8.00/10/1084 lượt.

út, đây là lầu hai, nhưng bên cạnh cửa sổ vừa đúng có một ống nước, cô có thể trèo từ ống nước này xuống!

Mạc Tiểu Hàn leo lên bệ cửa sổ, đang chuẩn bị đẩy cửa sổ ra.

“Mạc Tiểu Hàn!” Một tiếng thét giống như sấm nổ bên tai khiến Mạc Tiểu Hàn giật mình sợ hãi, lập tức rớt từ trên cửa sổ xuống!

Sắc mặt Sở Thiên Ngạo âm trầm vô cùng đáng sợ, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô.

“Ah, bên ngoài thời tiết rất tốt, anh cảm thấy thế nào?” Mạc Tiểu Hàn nhìn thấy sắc mặt của Sở Thiên Ngạo, trong lòng thầm kêu không ổn, không còn cách nào khác hơn là cố ý nói lảng sang chuyện khác.

“Mạc Tiểu Hàn! Cô đừng giả bộ ngu ngốc!” Sở Thiên Ngạo lao tới kéo Mạc Tiểu Hàn từ mặt đất kéo lên, hung hăng ném Mạc Tiểu Hàn lên trên giường.

“Mạc Tiểu Hàn, cô đừng mơ chạy trốn!” Sở Thiên Ngạo hung tợn nói, “Hợp đồng tình nhân của cô còn chưa thực hiện hết!”

“Sở Thiên Ngạo! Anh đừng có nằm mơ! Hiện tại tôi không vướng víu gì với anh, anh không có tư cách uy hiếp tôi” Mạc Tiểu Hàn nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo, không chút nào yếu thế nói.

“Tốt! Mạc Tiểu Hàn! Bây giờ tôi sẽ cho cô xem rốt cuộc tôi có tư cách uy hiếp cô hay không!” Trên mặt Sở Thiên Ngạo nhếch lên một nụ cười tà ác, bước từng bước một tới gần Mạc Tiểu Hàn.

——————-

Chương 103 : Chỉ có thể nhớ tới tôi

“Anh làm gì đấy! Đừng tới đây! Nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu!” Mạc Tiểu Hàn sợ hãi co sát vào góc giường. Thấy khóe miệng Sở Thiên Ngạo nở một nụ cười tà khí, cô cũng biết hắn muốn làm cái gì!

“Mạc Tiểu Hàn, lâu như vậy không thấy tôi, chẳng lẽ cô không nhớ tới tôi sao?” Giọng nói Sở Thiên Ngạo khàn khàn mang theo sắc thái trêu đùa , đi từng bước một đến cạnh giường.

“Tôi nhớ anh? Tôi bị thần kinh mới nhớ tới anh!” Mạc Tiểu Hàn cô giờ dù có làm gì cũng không sợ đắc tội Sở Thiên Ngạo nữa! Cô là người tự do!

“Người phụ nữ này, cô thật là người ăn ở hai lòng!” Sở Thiên Ngạo bị lời nói khích của Mạc Tiểu Hàn khiến hắn rất tức giận.

Nói xong, một bàn tay to chiếm lấy chiếc eo thon của cô, tay kia mon men dần lên xoa nắn vùng mềm mại trước ngực cô. Tiếp theo là nụ hôn bá đạo của hắn ập tới. . . . . .

Mạc Tiểu Hàn bị hắn hôn trở nên mơ hồ, thậm chí hít thở không thông, cô muốn há miệng thở dốc, lại càng tạo thêm cơ hội cho hắn thâm nhập, đầu lưỡi của hắn quấn vào lưỡi cô mang theo dụ dỗ, trêu đùa. . . . . .

Hôn, càng ngày càng trở nên nóng bỏng, nụ hôn của Sở Thiên Ngạo trước kia phần lớn mang theo mùi vị trừng phạt cùng chiếm đoạt, mà nụ hôn hôm nay, lại mang theo tình cảm dịu dàng nhiều hơn.

Cơ thể Mạc Tiểu Hàn bắt đầu hơi run rẩy. Cô chưa bao giờ sợ người khác đối xử tệ bạc với cô, cô chỉ không chịu nổi khi có người đối xử tốt với cô mà thôi.

Người khác tệ bạc với cô, cô đã thành thói quen. Kể từ ngày ba kinh doanh bị phá sản, cô đã thấy quá nhiều người lạnh lùng và xem thường mình. Cô không sợ người khác đối xử tệ bạc với cô.

Nhưng, cô thật sự không chịu nổi khi người khác đối xử với cô thật tốt. Người khác đối xử với cô tốt, cô sẽ đem hết khả năng đối tốt với người ta hơn, sẽ lo lắng mình phụ lòng tốt của người khác. Lo lắng mình không xứng đáng nhận được sự đối xử này.

Mà giờ khắc này, trong nụ hôn của Sở Thiên Ngạo, ít đi sự bá đạo cùng giày xéo của trước kia, nhiều hơn một chút những hương vị khác. Trong nụ hôn của Sở Thiên Ngạo, có rất nhiều hương vị, có áy náy, có yêu thương, còn có nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm.

Mạc Tiểu Hàn không phải người ngốc, cô làm sao có thể không cảm thấy nụ hôn này của Sở Thiên Ngạo mang theo tình ý đây?

Có lẽ, Sở Thiên Ngạo cũng không xấu xa như vậy. . . . . .

Nhưng, cái chết của ba giải thích như thế nào? Nếu như hắn thật sự có tình ý với cô, tại sao hắn lại để cho ba cô chết tức tưởi ở ở bệnh viện như vậy?

Sở Thiên Ngạo đột nhiên buông cô ra, giọng nói mang theo sự cảnh cáo hung ác, “Mạc Tiểu Hàn, chuyên tâm một chút!”

“Hả?” Mạc Tiểu Hàn bỗng dưng mở mắt ra, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm thúy của Sở Thiên Ngạo. Ở trong đó viết đầy hai chữ “Đoạt lấy”, trán của hắn kề vào trán cô, hơi thở ấm áp thổi phất qua làn da cô, “Mạc Tiểu Hàn, chuyên tâm một chút, trong lúc hôn tôi, trong lòng cô chỉ có thể có một mình tôi mà thôi!”

Câu nói kia, hắn nói giống như một đứa bé tuỳ hứng. Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc trợn to hai mắt. Đây là Sở Thiên Ngạo lạnh lùng tàn nhẫn sao?

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo đột nhiên có cảm giác khó chịu của một người bị bắt quả tang khi làm điều xấu, mới rồi mình sao thế? Sao lại nói với Mạc Tiểu Hàn những lời như thế! Thật đáng chết!

Để che giấu tâm trạng của mình, Sở Thiên Ngạo lại dùng đôi môi áp chặt vào môi của Mạc Tiểu Hàn. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy cả người nóng lên, hai chân cũng trở nên vô lực, cô phải đưa tay ôm cổ của hắn, để cơ thể mình không bị ngã xuống.

Hành động của Mạc Tiểu Hàn khích lệ Sở Thiên Ngạo, hắn hôn cô sâu hơn, mạnh hơn, đầu lưỡi đẩy hàm răng cô ra, triền miên ngậm cái lưỡi thơm tho mềm mại của cô, bàn tay mang theo nhiệt độ rừng rực như lửa nóng, bắt đầu chạy khắp trên n