XtGem Forum catalog
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328022

Bình chọn: 9.5.00/10/802 lượt.

lẽo khô khốc, cô mới dám ngẩng đầu tròn mắt nhíu mày thiếu điều hét lên.

-Cậu làm gì ở đây thế?_Trước khi bắt gặp khuôn mặt mê người có sức sát thương tim mạch hạng nặng kia, Gia Băng độ lượng cho phép những sự vật thừa thãi như mấy đôi giày bóng loáng của mấy ông bác sĩ bên cạnh hay 4 cái chân gắn bánh đen xì hơi bám bụi choán vào tầm nhìn của mình.

-Lăng…Lăng…_Ko biết vì quá “xúc động” hay cổ họng nghẽn xương, Gia Băng ấp a ấp úng hoài cũng chẳng thể nói trọn họ tên con nhà người ta, uất ức nhỏ giọng lẩm bẩm_Sao đọc Lăng Chì Tùng Xẻng thì dễ thế, đọc Lăng gì gì lại khó thế ko biết! Đổi tên quách cho dễ xưng hô vậy.

Cơ mà, thông tin cái thằng thình lình mà xịt ra cả tấn khói như thằng em cô ko hề sai chút nào. Quả thực, oan gia Lăng đang ngạo nghễ ngồi thư thái trên chiếc giường đẩy của bệnh viện, áo quần thời thượng thường ngày đã bị lột sạch chỉ còn lại tấm áo kẻ sọc như áo nhà tù mỏng manh khoác lên người. Bao quanh cậu ta còn có đám người đa dạng tuổi tác, đa dạng giới tính mặt mũi nhìn rất trí thức, rất có phong thái của bậc y, bác sĩ lão luyện khép nép hiểu chuyện im lặng, ko dám một lời chen ngang.

Cảnh tượng này làm Gia Băng choáng ngợp. Ko phải choáng ngợp vì nhãn hiệu đồng phục của bệnh viện này gán mác Chanel, cũng ko phải vì ai ai cũng ngời ngợi rực rỡ như một rừng hoa đủ màu sắc, mà là vì vẻ đẹp hoang dại lạnh lùng bất cần trong tư thế nhàn nhã của Tử Thần, dẫu, bộ áo quần bệnh nhân kia làm cậu ta nhợt nhạt đi phân nửa. Ko dừng lại ở đấy, trên phong nền tượng người bằng xương bằng thịt rực rỡ hết sức sinh động đằng sau, khí chất vương tử của Tử Thần lại càng thêm ngút ngàn một cách kì lạ, vô tình làm con tim mê trai của Gia Băng được nước hành nghề.

Phải công nhận, “dung mạo” tên oan gia này ko phải hạng củ khoai trái cà, hoàn toàn rất phù hợp với mẫu người Gia Băng thích từ nhỏ. Nhưng, chỉ “dung mạo” thôi, mấy cái khác cho cô cũng ko thèm.

Thình thịch! Thình thịch!…Tiếng tim ai đó đập mạnh đến nỗi vẳng ra ngoài, len lỏi trong ko trung rồi chui tọt thành công vào màng nhĩ Gia Băng làm cô ko khỏi thô bỉ bĩu môi chế giễu “Quái! Tim người nào đập ác chiến thế ko biết! Đúng là ko phải hạng mê trai tầm thường, hừ!!!”

…nhưng ngẫm lại, suy nghĩ thật kĩ, cảm nhận thật rõ ràng hóa ra, tiếng tim đập ấy phát ra từ ngực…mình…=”=

-Hàn Gia Băng, tôi đang hỏi cậu đấy!_Thấy Gia Băng phớt lờ mình quá đẹp, Tử Thần bực bội lên tiếng, thanh âm dường như nặng hơn trước mấy tấn, rất có trọng lượng_Đáng nhẽ giờ này cậu phải ở Sân bay và về Việt Nam rồi chứ?

-Á!_Thoát hồn ra khỏi đống suy nghĩ bầy nhầy hỗn tạp, Gia Băng mới nhận thức ra được hoàn cảnh của mình lúc này, cơ thể vì quá sốc nên vô thức hoá ếch nhảy dựng lên như có con muỗi chích phải, sắc mặt nhanh chóng trắng bạch đầy hoảng loạn_Thôi xong rồi, quên mất rồi! Tiêu thật rồi!…Cha sẽ thiêu cháy mình mất!!

-Đừng nói với tôi giờ cậu mới nhớ đến chuyện này nhé_Nheo nheo đôi mắt đen sâu như ngọc trai đen qúy giá dưới lòng đại dương, Tử Thần bình thản vòng tay để trước ngực rất trịch thượng, khuôn miệng cong lên đều đều hỏi.

-Ông trời thường bày trò trêu người có tài thế đó!_Gia Băng dù biết sắp chết vẫn ko ngần ngại tự khoa trương bản thân mình lên, nhăn trán khổ não than mắng ông trời_Tôi sẽ chết cho coi, sẽ bị giết chết! Nếu sau này tôi có mệnh hệ gì, nhớ thắp cho tôi nén nhang an ủi nha!!!

Thoáng bật cười nhẹ trên đau khổ của người khác, Tử Thần miệng lưỡi chưa bao giờ biết uốn 7 lần rồi mới nói, thẳng như ruột ngựa phán:

-Đồ ngốc ko ai bằng!

Đang lúc sầu khổ gặm nhấm giây phút bình an ngắn ngủi cuối cùng của cuộc đời, Gia Băng nghe thấy có người dám đặt giọng sỉ nhục IQ, sỉ nhục chất xám mà ko phải ai muốn có cũng có được của mình thì tức lắm, giận mới hận cũ nhất tề đồng loạt đánh bại lí trí, chiếm lấy mọi suy nghĩ, hành động.

-Ờ! Tôi ngốc đấy! Do ngốc nên mới nghe thấy việc cậu như con heo bị đem lên bàn mổ đã tức tốc chạy đến đây đấy! Là tôi ngốc, ngu xuẩn nên mới tới cái xó xỉnh này làm trò cười cho cậu xem_Quẫn bách hét lớn vào mặt ai kia, Gia Băng kích động đưa tay…quệt mồ hôi, ánh mắt tước da xẻo thịt liên tục lởn vởn quanh kẻ vô ý vô tứ làm phật lòng mình.

-Cậu vừa nghe tin đã chạy đến đây!_Sững người một hồi, ko lâu sau đó, Tử Thần bình tĩnh hỏi lại, đáy mắt léo lên chút ánh sáng dị hoặc nhưng đẹp vô cùng, như luồng sáng phía chân trời khi tan bão.

-Đúng đấy! Tôi thật sự là một con ngốc, lúc ấy còn ngây thơ sợ rằng cậu sẽ như tôi, sẽ vì ca phẫu thuật này mà bị di chứng, sẽ phải đau khổ và hối hận về sau. Thế nên, tôi, Hàn Gia Băng một thời chưa vì ai bao giờ đã điên cuồng vô duyên đến đấy để ngăn cản cậu! Tôi thật ngu ngốc mà!

_Thừa giọng hét lớn, Gia Băng ko biết từ khi nào đã đem hết tâm tư của mình bộc bạch với người ta, mà ko chỉ một người ta, rất nhiều người ta là đằng khác. Nhưng, cô ko cảm thấy thẹn thùng như bao người, trái lại còn thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi, như trút hết được hàng đống gánh nặng trong người. Khoé mắt cô bỗng chốc có một giọt nước dài chảy xuống gò má ửng hồng, giọng nói có gì đó run run.

-Đừng…đừng khóc!…_