
àng lại bị cuốn vào giữa dòng nước xoáy!
“Cái thai trong bụng Thế tử phi của Lộ Vương Thế tử không phải của Thế tử, mà là của tỷ phu nàng ấy đấy!”
“Lời này không thể nói bậy.”
“Đây chính là lời của thân tỷ tỷ Thế tử phi nói!”
“Chính là người bị Điền Gia bỏ rơi sao?”
“Đúng vậy.”
Lời đồn đãi như vậy đã bổ sung chuyện nhảm cho cả Kinh Thành.
Kinh Giao, tại một chỗ tan hoang trong trạch viện, vẻ mặt tái nhợt của Lưu Uyển Nguyệt hiện ra một tia tàn nhẫn! Cho dù chết ta cũng vậy muốn lôi kéo ngươi cùng xuống địa ngục!
—hết chương 73—
Chương 74
Người này chính là như vậy, luôn nghĩ người khác có lỗi với mình ra sao, lại chưa bao giờ nghĩ về những điều mình đã làm. Lưu Uyển Nguyệt chỉ luôn cho rằng Lưu Uyển Thanh cướp tất cả của nàng ta, lại không ngờ nếu như không phải năm đó nàng bắt nạt hãm hại Lưu Uyển Thanh chỉ mới ba tuổi, Uyển Thanh cũng sẽ không có cơ hội lọt vào mắt Lưu lão phu nhân.
Nàng chỉ nghĩ đến việc Lưu Uyển Thanh gả cho nam nhân nàng ta muốn được gả, cũng không ngờ, ban đầu lúc nàng ta muốn gả, Lỗ vương Quận chúa vẫn còn sống, đến khi Lỗ vương Quận chúa chết rồi, mà chính nàng đã gả cho người rồi.
Mầm móng ghen tỵ này một khi chôn vào trong lòng sẽ mọc rể nảy mầm. Từng ngày trôi qua, nàng ta hâm mộ ghen tỵ Lưu Uyển Thanh, đau lòng cho sự bất hạnh của mình, tuy nhiên lại quên mất, nàng vẫn để hết tâm tư vào việc làm thế nào để tính toán thành công Thế tử phi Lưu Uyển Thanh, lại không dùng nó để đặt trên người Điền Trăng Khang.
Tìm rõ nguyên nhân, rốt cuộc chỉ kết vào một câu nói: lòng người không thể lấy rắn nuốt voi!
. . . . . .
Nét mặt Lộ Vương phi xanh mét nhìn Lưu Uyển Thanh đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt Hạ trắc phi ngồi một bên ra vẻ thương hại cùng không thể tin: “Tỷ tỷ, người sẽ không hiểu lầm Thế tử phi chứ, chuyện này. . . điều này cũng không tiện. . . nói càn đâu.”
“Hiểu lầm? Hừ, thật sự đã mất hết cả mặt mũi rồi, bị chính tỷ tỷ của mình vạch mặt chuyện tằng tịu với tỷ phu, còn mang thai nghiệt chủng! Như vậy thì không thể làm Thế tử phi của Lộ Vương phủ chúng ta nữa. Vương Gia, lôi tiện phụ này xuống loạn côn đánh chết mới có thể vãn hồi mặt mũi của Vương phủ!”
Lộ Vương chỉ mím môi, nghiêm mặt không nói một câu.
Lúc này, Lưu Uyển Thanh nghĩ đến đủ loại chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười không rõ ý vị, Lộ Vương phi thấy vậy đập ly trà trong tay về phía Lưu Uyển Thanh nói: ” Ngươi được đấy, tiện phụ không biết thẹn! Lại còn có thể bật cười được sao? Hả?”
Lưu Uyển Thanh nắm tay thành quả đấm, nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Vương phi: “Nương, ngài là người từng trải, chẳng lẽ không nhìn ra con dâu bị hãm hại sao? Trong lòng người rõ ràng mà! Con dâu vụng trộm với người khác? Từ lúc nào chứ? À? Chẳng qua là hiện nay cả kinh thành đang nói bóng nói gió, người cảm thấy con dâu làm mất mặt Lộ Vương phủ, mất thể diện của người, cho nên người liền muốn loại trừ con dâu. Người vì thể diện của mình, ngay cả cháu trai ruột cũng có thể giết chết, phải không?”
Vốn nghĩ rằng, nàng chỉ cần suy nghĩ mọi chuyện theo ý Lộ Vương phi, bà sẽ không quá làm khó nàng, cũng không ngờ rằng, chỉ vì thể diện mà bà lại có thể đối xử với nàng như thế, xem ra. . . kính cẩn nghe theo bà cũng không bằng chèn ép bà!
Lộ Vương phi bị Lưu Uyển Thanh nói trúng, mắt híp lại: “Hừ, đừng có nguỵ biện! Ruồi bọ không bu vào trứng không nứt, lúc này không có lửa làm sao có khói? Ban đầu chuyện Điền Gia muốn đi cầu cưới ngươi, Lưu gia các ngươi cũng đã gạt Lộ Vương phủ chúng ta. Vì sao phải cầu xin cưới ngươi? Thì ra bởi vì ngươi đã hạ tiện đến mức quyến rũ tỷ phu, cậy vào việc mình không có lạc hồng nên mới dám không tuân thủ nữ tắc, không có liêm sỉ cũng không tra được sự thật phải không!”
“Tỷ tỷ, người bớt giận đi, Thế tử phi, ngươi cũng không cần phải khiến tỷ tỷ tức giận, phục mềm nhận sai, tỷ tỷ khoan hồng độ lượng tự nhiên sẽ không truy cứu ngươi cái gì.”
“Hạ di nương thật là thật sự có lòng trách trời thương dân nhỉ, khiến cho ta cảm động không thôi! Nhận lầm? Nhận lỗi gì cơ chứ? Nếu như ta giống như lời Hạ di nương nói đi nhận sai, điều chờ ta khi ta thừa nhận có quan hệ thấp hèn với Điền Trăng Khang là cái gì đây? Ha ha, ba thước bạch lăng hay một chai hạc đỉnh hồng đây? Hạ di nương, ngươi rất hi vọng những thứ này sao? Nếu như như vậy, tất nhiên trên mặt Thế tử gia sẽ không còn ánh sáng, lại mất đi ruột thịt máu mủ, ai sẽ làm ngư ông đắc lợi đây!”
“Ngươi. . .” Hạ trắc phi không thể tin che miệng: “Vương Gia, hôm nay Thế tử phi thật là thật đáng sợ, thiếp chỉ là muốn nói chuyện giúp nàng, nhưng nàng còn nghĩ ra bao nhiêu ý nghĩ ác độc khác, Vương Gia!”
Lộ Vương hé mắt, ông là già rồi nhưng còn chưa ngu! Lời này của con dâu tuy rằng nói không có kiềm chế, nhưng mọi chuyện cũng rất có lý, chuyện tằng tịu với tỷ phu nhất định không làm được, nhưng cũng sẽ không thể sạch sẽ như ban đầu! Trong đó tất nhiên là có ẩn tình gì khác, huống chi hiện tại có biết bao nhiêu kẻ đang muốn nhìn chuyện cười nhà ông! Đứa nhỏ này sợ sẽ là dù có được sinh ra cũng sẽ không minh bạch, loại chuyện bị thân tỷ tỷ