Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thứ nữ vợ kế

Thứ nữ vợ kế

Tác giả: Uyển Tiểu Uyển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324040

Bình chọn: 7.5.00/10/404 lượt.

Quý trợn to hai mắt, thân thể Viên Nhi ngẩn ra, thì ra vẫn chưa tra ra điều này, ha ha. . . Thật đúng là sai một ly, đi một dặm.

“Tại sao?” Lưu Nhân Quý kìm chặt cánh tay Viên Nhi hỏi.

“Tại sao? Ha ha ha. . . .” Viên Nhi cười chảy ra nước mắt: “Ta có một giấc mơ, từ nhỏ đã có một giấc mơ, đó chính là được mặc giá y đỏ, gả cho Đại thiếu gia của ta, gả cho người đã làm thơ cho ta, là Quý ca ca đã từng cho ta họa mi. . . Theo thời gian, giấc mơ của ta thay đổi, bởi vì ta chỉ là tỳ nữ, là một nô tài không xứng với Quý ca ca cao cao tại thượng, ta lùi lại mà cầu xin việc khác, thông phòng cũng được, thiếp thất cũng tốt, chỉ cần trong lòng Quý ca ca có ta là tốt rồi.

Thành thân rồi, trước một đêm, bầu trời của ta, đất của ta vẫn còn dịu dàng nói với ta rằng sẽ đối tốt với ta, nói với ta rằng nữ nhân kia là một người thiện lương, sẽ không làm khó ta, sau đó thì sao? Sau ! Sau đó ta được cái gì! Lấy được cái gì!

Quý ca ca, ngươi biết không? Ngươi biết không! Hả!

Bị mấy nam nhân đè xuống đất, bên tai còn vang tiếng y phục bị xé nát, phía dưới, cơ thể bị đâm vào rất đau đớn, kêu trời trời không linh! Gọi đất đất mặc kệ, là cái gì chứ?

Một đôi tay ngọc ngàn người gối, một đôi môi bị vạn người nếm! Ở đó ba tháng ngắn ngủi, mỗi ngày có bao nhiêu người đàn ông bò lên người ta? Ngươi biết không?

Vì sao phải cứu ta? Để cho ta chết như vậy không phải tốt hơn sao? Viên Nhi đơn thuần như vậy, tốt đẹp sạch sẽ như vậy sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng Quý ca ca!

Có thể cứu ta, vì sao lại không đối tốt được với ta chứ?

Tại sao a!

Tại sao sau khi đối xử tốt với ta một chút, lại không giống ta mong ước, không còn ở bên cạnh ta mỗi ngày nữa đây?

Đúng vậy, ta tốt một chút, Quý ca ca liền cảm giác giảm bớt áy náy, từng ngày từng ngày giảm bớt số lần đến thăm ta, ngay cả muốn ta cũng không, nếu không phải vì ta chuốc say Quý ca ca, sợ là ngươi sẽ không muốn ta đâu, ghét bỏ ta bẩn chứ gì? Đúng vậy. . . Trong thân thể của ta để lại dấu vết của nhiều nam nhân như vậy, một thân thể rách nát sao có thể vượt qua Tiền Linh Đình băng thanh ngọc khiết chứ?

Mà tất cả những gì ta phải chịu đựng! Đều do cái kẻ băng thanh ngọc khiết kia ban cho! Nếu như ta không có thai, sợ là Quý ca ca sẽ càng nhày càng lạnh nhạt với ta, cho nên! Ta muốn có một đứa bé, dù sao cũng đã bị nhiều nam nhân chơi qua như vậy, thêm một hai người giúp ta có đứa bé làm sao có thể khó đây? Ha ha. . . . . . Ngươi nói đúng không? Quý ca ca của ta?”

Trong mắt Lưu Nhân Quý lộ ra tức giận, đau đớn cùng một tia đau lòng. . . . Giơ tay lên lấy bàn của Viên Nhi tay tay đang đặt trên mặt mình, đôi mắt đo đỏ, cơ hồ nặng từng chữ trong kẽ răng: “Biết không? Đó là vì ta trở về cầu xin mẫu thân đồng ý, đồng ý cưới ngươi về nhà, cho nên mới không quan tâm tới ngươi, biết không? Ngày ngươi nói cho ta biết ngươi thai, ta vốn định nói ta muốn dẫn ngươi về nhà.”

Nói xong liền lạnh lùng nhìn Viên Nhi.

Hồi lâu. . . . . . Viên Nhi ha ha ha ha cười lớn. . . . .

Thì ra tất cả đều do nàng làm sai, thì ra hạnh phúc ấy đã cách nàng gần như vậy, không cần tính toán cũng có thể lấy được, là nàng sai lầm rồi sao? Ha ha. . . Nàng vốn là người không nên sống trên nhân gian này.

Nhìn Viên Nhi trước mặt vạn diệt sợ bụi (giết ngàn lần thành tro 万灭惧灰), nhìn sắc mặt điên cuồng này, trong lòng Lưu Nhân Quý đau xót, trong mắt thoáng qua một tia giãy giụa,

Giơ tay lên sờ khuôn mặt giàn giụa nước mắt của nàng: “Ta mệt mỏi, Viên Nhi.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Trong lúc bất chợt, Viên Nhi bắt cánh tay hắn lại, trong mắt đọng lại một tia cầu xin hoặc hi vọng: “Ngươi cứ đi như thế? Không đánh ta? Không mắng ta? Cứ như vậy mà đi sao? Ngươi không phải nên hỏi đứa bé trong bụng ta là của ai sao? Ngươi không phải muốn biết sao? Hả?”

Lưu Nhân Quý tự giễu cười một tiếng, lấy tay Viên Nhi ra: “Không quan trọng, không phải sao? Giống như ngươi đã nói, để cho Viên Nhi đơn thuần sống mãi trong lòng ta là được.”

Viên Nhi ngồi sững trên đất. . . . . . từng giọt nước mắt rơi tí tách trên đất. . . . . .

Ngày hôm sau, Lưu Nhân Quý mở lá thư Lưu Đại phu nhân đưa cho mình, từng giọt nước mắt rơi trên lá thư, vầng mờ vết mực. . . . . .”Nương, nhi tử sai lầm rồi! Nhi tử bất hiếu! Nhi tử khó chịu quá!”

Lưu Đại phu nhân ôm lấy Lưu Nhân Quý, hai người ôm nhau mà khóc!

Lưu Nhân Quý nắm quyền, gân xanh nổi lên, hé mắt. . . . . . Điền Trăng Khang, Lưu Uyển Nguyệt!

. . . . . .

Viên Nhi chết? Đứa bé kia thì sao đây? Đứa bé cũng vậy sao? Sau khi Lưu Uyển Thanh nhận được tin tức, nghi hoặc nhìn Lục Khang, Lục Khang vuốt tóc của nàng: “Đứa bé kia là của Điền Trăng Khang .”

“Làm sao có thể?” Lưu Uyển Thanh há to mồm, không phải Điền Trăng Khang và Lưu Uyển Nguyệt đã bị điều ra ngoài kinh làm quan rồi hả?

“Một năm sau đó có trở lại một chuyến, bỏ công sức vài ngày liền làm ra nhiều chuyện như vậy, gia cũng phải bội phục người tỷ tỷ kia của nàng, chỉ là nếu không có nội gián cũng sẽ không được như thế.”

. . . . . . .

Nửa đêm, một chiếc xe ngựa chạy gấp trên trên đường phố an tĩnh nào đó, dừng ở cửa sau Lưu phủ, một