
g? Đây là lần đầu tiên em cầu xin anh.”
Long Thiếu Hạo đột nhiên cảm thấy khó xử, nhưng lại khẽ gật đầu, nghiêm mặt, “Anh đồng ý với em không nhúng tay vào chuyện của em, thế nhưng, anh tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào ra tay đối với em, nếu bắt anh trơ mắt đứng nhìn em bị người khác ức hiếp, anh làm không được.”
Luyến Luyến hai mắt ngấn lệ, khẽ gật đầu.
Ánh mắt sắc bén của Long Thiếu Hạo lướt nhìn mọi người đứng chung quanh, lạnh lùng nói: “Nếu có người nào lại dám động đến cô ấy lần nữa dù chỉ một chút, đừng trách tôi vô tình.”
Mọi người đều bị chấn động trước vẻ kiên quyết của Hạo.
Tuy rằng trên mặt rất đau, nhưng trong lòng Luyến Luyến cũng cảm thấy rất ngọt ngào không có ngôn từ nào có thể tả hết được.
Luyến Luyến quay gương mặt bị đánh sưng đỏ về phía Nghê Ngạo, nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó lại chuyển hướng nhìn Nghê Cẩm Tân, trong mắt tràn ngập ý hận, “Các người nhà họ Nghê còn thiếu tôi một món nợ”
“Cô là ai? Người nhà họ Nghê chúng tôi cuối cùng còn thiếu cô cái gì?” Nghê Cẩm Tân chậm rãi đi về hướng cô. Gương mặt này, đôi mắt này… Toàn bộ rất quen thuộc, phảng phất như đã gặp qua ở nơi nào, lại nhất thời nghĩ không ra.
Cuối cùng cũng gặp mặt, mười một năm, giờ khắc này cô đã đợi rất lâu rất lâu rồi, thật sự là đã đợi lâu lắm rồi, cô thật sự chờ đợi rất vất vả…
Một thân âu phục đắt tiền quý giá, ánh mắt khôn khéo, phong thái mang vẻ uy nghiêm, tất cả đều biểu hiện ông ta là một người thương nhân thành đạt, cũng là một gian thương.
Luyến Luyến mỉm cười, là nụ cười khinh thường lạnh lẽo. Trong lời nói của cô có chút trêu tức, “Tôi nên gọi ông là Nghê tổng tài hay bác Nghê đây? Hay là, tôi nên gọi ông… là cha…cha!” Cuối cùng cô kêu lên một tiếng cha với ý khinh thường.
“Cô có ý gì?” Nghê Cẩm Tân cau mày.
“Ah, đúng rồi, đã quên tự giới thiệu với ông,” cô ác ý nhìn ông ta, chờ đợi phản ứng của ông, “Tôi với ông cùng một họ, tôi họ Nghê, tôi gọi là Nghê Luyến Luyến, mà mẹ của tôi tên là… Hạ Hàn Tương.”
Lời vừa nói ra, Nghê Cẩm Tân kinh hoàng lui người vài bước, khiếp sợ nhìn cô… Nghê Chấn, Tô Nguyệt Hồng cũng trợn mắt há hốc miệng, không dám tin.
Bên kia, nghe thấy bọn họ nói, hai vợ chồng Phương thị cũng hoảng sợ, Luyến Luyến đã biết mọi chuyện từ khi nào? Phương Quân Nghiên vội đỡ Hạ Hàn Tương đi tới.
Trong đại sảnh không khí hết sức quái dị.
“Luyến Luyến, chuyện này là sự thật đúng không?” Long Thiếu Hạo đúng là một chàng trai thông minh, từ những lời đối thoại và phản ứng của bọn họ, cậu tựa hồ có chút hiểu ra, nhất là sau khi nghe được những lời xác định của Luyến Luyến, càng chứng thật những gì mình đoán trong lòng. Nhưng ngoài ra còn có những người vẫn chưa hiểu ra sao, chính là Nghê Ngạo, Nghê Liệt và Nghê Tử Uyển, vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, vô cùng khó hiểu vì sao khi Nghê Luyến Luyến vừa nói ra tên bản thân, sắc mặt ba mẹ và anh hai đều thay đổi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Luyến Luyến ”
Một tiếng kêu Luyến Luyến quen thuộc vang lên ở phía sau. Cô ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu nhìn lại…
44
“Mẹ, mẹ đã đến rồi, mẹ thấy được không? Mẹ có chứng kiến được người nhà họ Nghê thảm hại ra sao chứ? Mẹ chờ con một chút nữa thôi, rất nhanh thôi con có thể đòi lại công đạo cho những năm dài khổ sở của mẹ con chúng ta.” Luyến Luyến giọng điệu giống như được phát phần thưởng, tràn ngập sự chờ mong đầy hưng phấn.
Hạ Hàn Tương hất mạnh tay con ra, đau lòng kêu lên: “Không cần kêu tôi là mẹ nữa, tôi không có con gái như cô.”
Luyến Luyến sững sờ nhìn bàn tay bị hất ra, trong lòng đột nhiên trống rỗng.
Cô ngẩng đầu ngơ ngác, nhìn mẹ đang nổi giận: “Mẹ?”
“Cô… cô thật sự làm tôi rất thất vọng, sao cô có thể làm ra cái chuyện trái luân thường đạo lý như vậy, cô biết rất rõ… Không phải cô biết rất rõ cậu ta với cô là…”
“Hắn không phải, hắn không phải.” Luyến Luyến thương tâm hét lớn, không muốn mẹ nói ra cái danh từ làm nàng oán hận kia, “Hắn không phải, cho tới tận bây giờ, cũng không phải…”
“Cậu ta là anh trai của cô!” Hạ Hàn Tương kêu to hơn.
“Không phải” Luyến Luyến thê lương hét lớn, “Hắn không phải, con không thừa nhận.”
Tuy rằng đa số mọi người ở đây đã mơ hồ biết chuyện này là thực, thế nhưng từ miệng Hạ Hàn Tương nói ra, vẫn làm cho mọi người vô cùng chấn động, đặc biệt là những người hoàn toàn mơ hồ kia, chẳng biết ngọn
Hạ Hàn Tương không nghĩ mọi chuyện lại lộn xộn phức tạp như vậy, tất cả đều đã qua hơn mười năm rồi, lòng bà cũng đã bình ổn không còn cảm thấy hận. Hiện tại hai bên đều có gia đình của riêng mình, nhắc lại chuyện cũ cũng chỉ thêm khó xử. Bà nhìn con gái, khuyên nhủ: “Luyến Luyến, quên đi, chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi, chúng ta về nhà có được không?”
“Con không cần, con không thể dễ dàng buông tha bọn họ.” Luyến Luyến một mực cự tuyệt.
Hạ Hàn Tương cũng cảm thấy có chút phiền muộn, sắc mặt tái đi vì hờn giận, “Luyến Luyến, con thật hơi quá đáng, hôm nay ở đây lại gây hỗn loạn lễ đính hôn của nhà người ta, ngày mai toàn bộ báo chí đều sẽ đưa tin con cùng người nhà họ Nghê có quan hệ, đến lúc đó không phải con cũng bị mọi người dè