Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327012

Bình chọn: 9.00/10/701 lượt.

h chờ em ở ngoài.”

Anh Lí cũng cười: “Kì Kì muốn trưởng thành rồi.”

Tuy Ô Tặc kềm chế được cái miệng thối của mình, nhưng cũng không ngừng cười cợt nháy mắt với tôi.

Tôi bị bọn họ cười đến xấu hổ, chữa ngượng: “Các anh mà cười nữa thì em không nhảy.”

Tay trái anh Lí ôm Tiểu Ba, tay phải ôm Ô Tặc, đi ra ngoài, “Da mặt cũng mỏng đi rồi, có chút nữ tính đấy, cuối cùng cũng không học theo bọn anh đến nỗi biến thành tomboy.”

Tôi phụng phịu đi vào văn phòng anh ấy, váy và giày đều đặt trên sofa. Tôi mặc váy, đeo giày vào, đứng trước gương xoay trái xoay phải, nghĩ đến cô gái xinh đẹp bên cạnh Trương Tuấn, lại chán nản thở dài, dù sao cũng là con khỉ, có mặc áo choàng vào cũng không thể biến thành thái tử.

Đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

“Ai vậy?”

“Ông chủ để chị giúp em chải tóc.”

Tôi mở cửa, một chị cầm theo chiếc hộp nhựa to.

Tôi để chị vào, chị hỏi tôi: “Em muốn để tóc thế nào?”

“Em không biết, tùy chị.”

Chị ấy cẩn thận nhìn tôi một lát, cười bảo tôi ngồi xuống, bắt đầu tạo kiểu tóc cho tôi, tôi bị chị ấy mân mê hơn nửa tiếng, đến khi không còn kiên nhẫn nữa, chị cười nói: “Xong rồi, em nhìn thử xem, nếu không hài lòng, chị lại sửa.”

Tôi đi đến trước gương, đeo kính vào, cô gái trong gương có mái tóc đen búi gọn gàng, có cái trán trơn bóng, cái cổ thon dài, mái tóc đen được cài một đóa hoa ngọc lan giả trắng muốt, rất hợp với màu đôi giày tôi đã đi mua cùng Tiểu Ba.

Chị ấy đứng sau tôi cười, nhẹ giọng nói: “Chị có bộ trang sức ngọc trai giả, nếu em không để ý, thì đeo vào trông càng đẹp.”

Tôi bị bàn tay kì diệu của chị chinh phục, lập tức vui mừng nói: “Không để ý ạ.”

Chị lấy ra một đôi khuyên tai ngọc trai, đeo vào cho tôi, cẩn thận quan sát tôi một chút, lại tháo xuống, nói: “Nhìn em rất thuần khiết, như thế này mang thêm trang sức gì cũng là dư thừa, cứ vậy là được rồi.”

Tôi cũng không hiểu lắm, chị ấy nói thuần khiết là có ý gì, chỉ nói: “Vậy không đeo nữa.”

Chị ấy bắt đầu thu dọn đồ, “Vốn nghĩ hóa trang thì phải cần nhiều thứ lắm, nên chị mang theo một đống đồ thế này, bây giờ thấy chúng đều không dùng được.”

Tôi nói: “Cảm ơn chị.”

Chị cười nói: “Không cần cảm ơn chị, cảm ơn chính em ấy. Tuổi trẻ thật tốt, ánh mắt sáng ngời, làn da mịn màng, chỉ cần một bông hoa là đủ, không cần thay đổi cái gì hết.”

Tôi đi ra ngoài, chị ấy đi theo sau tôi, hỏi: “Em cận nặng không?”

Tôi nói: “Ba đi ốp ạ.”

“Bỏ kính ra có thể nhìn rõ chứ?”

“Vâng, đi đường thì không sao, nhưng để nhận biết thì có chút khó khăn.”

Chị ấy tháo chiếc kính của tôi ra: “Vậy là đủ rồi.”

Ánh đèn trong phòng khiêu vũ vốn đã mờ ảo, tôi lại không còn kính cận nữa, thế giới trước mắt trở nên mông lung, tất cả mọi thứ đều như phủ thêm một màn sương mù, đột nhiên tôi cảm thấy lo lắng, theo bản năng của con người, sợ hãi vì mình không nhìn rõ.

Tôi đi trên đôi giày cao gót, đi từng bước nhỏ một, nhìn thấy một bóng người, nhưng lại không phân biệt được ai với ai, đột nhiên, một người đứng ra trước mặt tôi, anh ấy lại không nói lời nào.

Tôi vô cùng bất an, bắt đầu hối hận vì đã để chị kia tháo kính của mình ra, chợt nghe thấy tiếng cười của anh Lí, “Trời ạ! Anh nhìn nhầm người sao? Đây là Kì Kì sao? Thật sự là người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên.”(Trong câu này là người và ngựa, không phải người và lúa như câu tục ngữ của nước ta.)

Bấy giờ tôi mới nhận ra người đứng trước mặt mình là Tiểu Ba, lập tức đi nhanh hơn, vươn tay về phía anh, anh cầm tay tôi, tôi an lòng, dù thế giới này có mờ mịt đến đâu, chỉ cần có anh ở bên cạnh, anh sẽ nhìn rõ mọi thứ giúp tôi.

Tôi ngượng ngùng nói: “Chị chải tóc cho em đã cầm kính của em đi, em không nhìn rõ lắm.”

Anh nói: “Không sao, anh sẽ d

Anh dẫn tôi ra sàn nhảy, vì lo lắng mà lòng bàn tay tôi đã ướt mồ hôi, anh nói: “Chúng ta nhảy những bước đơn giản nhất trước.”

“Có khó không? Anh biết đấy, em ngốc lắm.”

“Chỉ cần em có thể bước đi thì có thể nhảy được.”

Tiếng nhạc vang lên, là bản nhạc jazz, anh đỡ eo tôi, nhẹ giọng chỉ cho tôi bước từng bước một, nam tiến chân trái, nữ lùi chân phải, nam tiến chân phải, nữ lùi chân trái, nam tiến chân trái, nữ lướt bước chân phải, quẹo phải đặt chân, nhảy ngược lại, lại nam lùi chân trái, nữ tiến chân phải, nam lùi chân phải, nữ tiến chân trái…

Tuy phương hướng khác nhau, nhưng thật ra chỉ là trò chơi tiến tiến lùi lùi, tôi cười nói: “Có vẻ cũng không khó!”

Tiểu Ba cũng cười: “Anh đã bảo mà, không khó.”

Lúc ấy tôi không biết, người nam chính là người có vai trò quan trọng, là linh hồn của điệu nhảy. Người nam dẫn dắt bước nhảy, quyết định tiết tấu và bước chân, nếu bên nam có kỹ thuật tốt, thì bên nữ sẽ nhảy rất thoải mái, tôi thật may mắn, điệu nhảy đầu tiên trong cuộc đời có được bạn nhảy giỏi.

Nhảy xong một đoạn, Tiểu Ba mỉm cười nói: “Bây giờ mới tính là chính thức.”

Chị Xinh Đẹp mặc chiếc váy dài màu đỏ, bước từng bước lên sân khấu, cười cười và nói, “Kì Kì có sở thích thật kì quái, chị chỉ đột nhiên có cảm hứng thôi, hát không hay, nhưng đây đều là tấm lòng của mọi người đối với em.”

Tôi rất bất ngờ, tôi ghi nhớ rất rõ những khoảng th