
ậu, chúng tớ đều biết cậu đã cố hết sức rồi.” Còn Lí Sân thì lại nghiêm mặt liếc cô bạn đó mấy cái.
Tôi đứng cạnh nhìn, cảm thấy lại phục Lâm Lam thêm vài phần. Những lớp khác, chủ nhiệm lớp đều phải tự tay lo liệu nhiều chuyện, thậm chí còn vận dụng mối quan hệ của mình, mời thầy cô dạy múa đến, nhưng chậu châu báu mới tốt nghiệp đại học đã được phân công đến dạy ở trường tôi, không có nhiều mối quan hệ, tất cả đều dựa vào Lâm Lam. Quần áo và kiểu tóc của mấy cô gái trong đội múa đều là Lâm Lam thiết kế, còn biết điều tiết quan hệ của cả đội, bạn ấy thật sự không đơn giản đâu!
Khi mấy cô gái thay trang phục, tôi tương đối nhàm chán, cầm tờ ghi trình tự biểu diễn, tiết mục của lớp 7-5 rất đơn giản, một tiết mục hát tam ca, một tiết mục độc tấu đàn nhị. Tiết mục độc tấu đàn nhị sắp diễn rồi. Nhìn thấy tên tiết mục độc tấu đó, lòng tôi khẽ động, lớp tôi đang chuẩn bị tiết mục kế tiếp, tôi nhờ Nghê Khanh và mấy bạn khác làm giúp việc của mình rồi chạy ra trước đài xem.
Quả nhiên là Quan Hà, bạn ấy mặc một bộ quần áo đơn giản, chiếc quần lụa màu tím khi bước đi cứ nhẹ nhàng lay động, như cơn gió thổi qua đóa sen. Bạn ấy nhìn mọi người rồi cúi đầu chào, ngồi trên ghế, trang điểm rất nhạt mà lại duyên dáng yêu kiều như đóa sen.
Người dẫn chương trình nói: “Sau đây là tiết mục của lớp 7-5: Độc tấu đàn nhị “Đua ngựa”, [2'> biểu diễn Quan Hà.”
[2'> Nghe: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Dua-Ngua-Huang-Jiang-Qin/ZWZD0Z8U.html
Chờ ánh đèn trên đài dần tối đi, chùm tia sáng chỉ tập trung trên người bạn ấy, bạn ấy mới bắt đầu kéo đàn, lúc đầu là hàng vạn con ngựa hung mãnh phi như bay, toàn bộ khán đài như biến thành khung cảnh thảo nguyên bao la, mặc cho những chú ngựa thỏa sức rong ruổi.
Một đoạn giữa bài, bạn ấy lấy tay vỗ vào đàn, bắt chước âm thanh của vó ngựa, hiển nhiên kỹ thuật rất tốt, làm cho nữ nghệ sĩ đặc biệt được mời đến làm giám khảo cũng rung động.
Biểu diễn xong, một tràng vỗ tay như sấm dậy vang lên, nam sinh lớp 7-5 gọi to tên bạn ấy, Quan Hà cười nhẹ, cúi đầu chào mọi người xong liền nhanh nhẹn rời đi. Giáo viên âm nhạc của trường và nữ nghệ sĩ trong đoàn văn nghệ kia đều cho bạn ấy điểma.
Tôi nghe thấy tiếng huýt gió ở phía góc đài, rất kinh ngạc, giáo viên chủ nhiệm các lớp đều ngồi tất ở dưới, là ai có lá gan lớn như vậy nhỉ?
Vì tôi không có chỗ ngồi, đứng trên một cái bàn, nên tôi có thể nhìn rất rõ phía bức rèm trên đài. Một thiếu niên rất bảnh trai mặc áo choàng Mông Cổ, đội mũ Mông Cổ, vẻ mặt hiện rõ ý cười, ngón cái và ngón trỏ đặt trong miệng, huýt gió ăn mừng thay Quan Hà. Hóa ra là Trương Tuấn! Khi Quan Hà đi qua người cậu ta, cười gật đầu, tỏ vẻ biết ơn.
Tôi cảm thấy lòng mình như bị chôn vùi trong hố băng vào ngày đông giá lạnh nhất, tôi và Trương Tuấn đã sớm là người xa lạ, từ khi Trương Tuấn lên trung học cơ sở, ngay cả nam sinh cùng khối cũng ít chơi, càng không cần phải nói đến nữ sinh, nhưng cậu ta lại đối xử với Quan Hà không giống những người khác.
Tiết mục của lớp 7-8 là một màn múa Mông Cổ, tôi không ngờ Trương Tuấn cũng tham gia, nhưng nghĩ lại thì có cái gì kì lạ chứ? Hội diễn văn nghệ vốn là trò chơi của đám tuấn nam, mỹ nữ, Trương Tuấn bây giờ được rất nhiều nữ sinh bình chọn là nam sinh đẹp trai nhất khối 7, đã sớm không phải là cậu nhóc với mái tóc con nhím trên đầu mà năm đó tôi nhìn thấy nữa rồi, giờ cậu ta đã rất nổi tiếng.
Muốn đi, nhưng lại muốn xem, muốn đứng im ở đó, nhưng lại muốn chạy đi.
Trong lúc do dự, bốn nam sinh và bốn nữ sinh của lớp 7-8 đã chạy lên đài từ lúc nào. Giữa những lời ca tiếng nhạc Mông Cổ, họ vừa múa vừa hát. Con trai mạnh mẽ, con gái dịu dàng nhiệt tình.
Thế mà trước giờ tôi không biết Trương Tuấn cũng có tế bào văn nghệ, cậu còn múa đầu trong đám con trai, nhảy rất ăn ý với một bạn gái xinh đẹp đầu gắn đầy châu ngọc, khi thì là con tuấn mã ngông cuồng bay nhảy trên thảo nguyên, khi thì là con đại bàng hung mãnh bay lượn trên trời cao trong xanh.
Cậu ngồi xổm xuống, thân mình hơi nghiêng về trước, hai chân thay phiên nhau bắt chước tư thế nhảy chồm lên của con ngựa, cứ thế tiến về phía trước, thấy cậu sắp đến gần chỗ mình đứng, tôi lập tức xoay người bước đi, vội vàng nhảy lên góc đài, vén màn lên, đi vào trong tìm đám Lâm Lam.
Lâm Lam thấy tôi, lập tức hỏi: “Cậu thấy màn múa Mông Cổ của lớp 7-8 không? Múa thế nào?”
Tôi nhàn nhạtình thường thôi, chúng mình vẫn múa đẹp nhất, trời nóng thế này mà còn cố mặc cái áo choàng dày cộp.”
Lâm Lam cười: “Nghe nói người biên đạo múa của lớp 7-8 là Đồng Vân Châu, là người Mông Cổ, múa điệu Mông Cổ rất đẹp, nếu không phải biểu diễn thì tớ thật rất muốn đi xem họ múa như thế nào.”
Nghê Khanh vội vàng chạy đến, thở hổn hển nói: “Trời ạ! Lớp 7-8 kia múa đẹp quá! Trương Tuấn thực quá cool! Cô nàng Đồng Vân Châu đó không hổ là người Mông Cổ, còn múa đẹp hơn trên TV đấy!”
Lâm Lam liếc Nghê Khanh một cái, làm bộ không nghe thấy gì hết, giục các cô gái trong đội kiểm tra trang phục lần cuối. Nghê Khanh còn chưa hiểu ý cứ xán quanh Lâm Lam, Lâm Lam cũng chẳng buồn để ý.
Đến khi tiết mục múa Thái của ch