Polly po-cket
Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326033

Bình chọn: 10.00/10/603 lượt.

giữa sự sống và cái chết, năm phần là đồng cảm với thảm trạng của trận động đất.

La Kì Kì không hé răng, thật lâu sau, cô nói: “Chị sẽ mau chóng sắp xếp ngày nghỉ, về nước một chuyến.”

La Viện Viện vừa khóc vừa cười: “Vậy còn được, nhất định bố mẹ sẽ rất mừng.”

Tuy rằng quyết định muốn nghỉ ngơi, nhưng chuyện công tác, không phải nói đi là có thể đi được, đến khi La Kì Kì sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, cũng đã là tháng chín rồi.

Những người Trung Quốc về nước bên cạnh cô đều mang theo túi lớn túi nhỏ, chỉ có cô là mang theo một cái vali cỡ trung bình. Cất cánh từ San Francisco, hơn mười mấy giờ mới đến được Bắc Kinh.

La Kì Kì hoảng hốt nghĩ, hơn mười mấy giờ, mới là một phần tư thời gian ngồi xe lửa đến Bắc Kinh vào năm đó, hóa ra khoảng cách của Thái Bình Dương cũng chẳng phải xa xôi như vậy.

Ở sân bay Tây An, lấy hành lý, đi ra ngoài, cô nghe được có người cao giọng kêu: “Chị, chị.”

Một cô gái ăn mặc gọn gàng xinh đẹp không ngừng vẫy tay gọi cô.

Bốn năm không gặp, có chút xa lạ, nhưng khi em gái ôm cổ cô, khoảnh khắc đó tình cảm huyết thống quen thuộc đã trở lại.

Viện Viện vẫn giống như trước đây, thích nói chuyện. Cô ấy vừa lái xe, vừa nói không ngừng, hỏi chuyện ở Mỹ, nói về cuộc sống trong nước, rồi lại cao hứng phấn chấn nói: “À, đúng rồi, ngày đó em và đồng nghiệp đến cục thuế làm việc, những công chức ở đó không phải là rực rỡ màu sắc, thì cũng tuyệt đối lạnh lùng, sau đó đột nhiên em gặp một người, em không biết anh ấy, nhưng anh ấy lại nhận ra em, nói ‘Chị em có phải là La Kì Kì không’, em nói ‘Đúng vậy’, anh ấy liền để đồng nghiệp giúp chúng em thuận lợi làm xong công việc của mình, chúng em muốn cảm ơn anh ấy, vậy mà người ta lại từ chối nói: ‘Một chút việc nhỏ không đáng gì, anh và chị em là bạn học mà’, trước đây em nói với đồng nghiệp từ nhỏ chị đã là nhân vật nổi tiếng xuất sắc, đồng nghiệp của em còn không tin, luôn nói em khoác lác, lần đó họ mới tin đấy.”

La Kì Kì làm bộ như mệt mỏi, nhắm hai mắt lại. Từ nhỏ cô đã là nhân vật nổi tiếng ư? Kết quả là trí nhớ của cô rất tốt, hay là người khác rất dễ quên?

Xe dừng lại dưới tầng, Kì Kì không có cảm giác quen thuộc khi về nhà, thậm chí còn không biết phòng ở tầng mấy, giống như cô là khách vậy, chỉ đi theo dẫn dắt của Viện Viện.

Mẹ chuẩn bị bữa cơm vô cùng phong phú, dường như muốn làm hết những gì mà bốn năm nay La Kì Kì chưa được ăn.

La Kì Kì chỉ phụ trách ăn, không phụ trách nói, có thể có La Viện Viện trên bàn ăn, không khí vĩnh viễn không tẻ nhạt, cô liên tục nói cười, nói chuyện rất sôi động, một lúc nói đến chuyện lãnh đạo làm trò cười cho thiên hạ, một lúc lại nói về tin đồn của đồng nghiệp, làm cả nhà cười vui vẻ.

Mẹ vừa ăn cơm, một bên thử nói: “Kì Kì, nếu gặp được người thích hợp thì con cũng nên để bụng một chút đi, phụ nữ dù có sự nghiệp thành công đến đâu thì cũng phải lập gia đình. Con còn phải làm gương cho em con nữa, bằng không nó luôn nói rất là đúng lý hợp tình ‘Chị của con còn không có bạn trai mà’ .”

Viện Viện nhíu mày nhìn Kì Kì, nhỏ giọng nói, nhưng cả nhà đều nghe rõ lời cô: “Cũng là chị thông minh, cứ ở nước ngoài, không phải nghe những lời lải nhải đó, lần sau mà em phải nghe nhiều đến nóng nảy, em sẽ đi tìm chị để nương tựa thôi.”

Bố mẹ đều cười rộ lên: “Dựa vào con sao, ở đại học phải thi lại tiếng Anh ba lần mới qua được, còn muốn ra nước ngoài à?”

“Là người Trung Quốc mà, dựa vào cái gì lại phải kiểm tra tiếng Anh chứ? Không qua được thì không cho tốt nghiệp, đúng là bệnh thần kinh! Sao không thấy sinh viên nướcnh kiểm tra tiếng Trung chứ?”

“Vậy không nói đến tiếng Anh, về thành tích chuyên ngành của con. . .”

“Mọi người đừng nói nữa, nói nữa con không ăn cơm đâu!”

Viện Viện trừng mắt kêu lên, bố mẹ lập tức giống như trước đây, toàn bộ đầu hàng: “Thật ra không cần thiết phải kiểm tra tiếng Anh, bình thường cũng rất ít dùng, nói chuyện với người khác cũng coi như kiểm tra rồi.”

La Kì Kì mỉm cười nghe, hưởng thụ loại hạnh phúc nhỏ vụn này.

Ăn cơm xong, Viện Viện dẫn Kì Kì đi thăm phòng ngủ của cô.

Sau khi La Kì Kì ra nước ngoài mới mua nhà, cô đưa ra hơn bốn mươi vạn, bố mẹ thì trang hoàng nội thất. Vì vậy phòng ngủ dành cho Kì Kì, vẫn không ai dùng, cái bàn, giường, giá sách đều mới tinh, không lưu lại chút kỷ niệm nào, chỉ có sách trên giá sách là quen thuộc.

Kì Kì cầm quyển “Hồng Lâu Mộng”, ngồi ở mép giường, tùy tay giở ra. Bản cũ năm 1979, trang giấy đã vàng đi, thật khó tin tưởng, quyển sách này cũng gần được ba mươi tuổi rồi.

Viện Viện như tranh công nói: “Thế nào? Bảo bối của chị em đều bảo tồn hoàn hảo chứ.” Cô mở ngăn tủ cuối cùng của tủ sách, “Chị tự tay viết bản ký tên dày đặc đó em niêm phong ở trong này, chưa từng mở ra xem.”

Kì Kì trầm mặc nhìn cái hộp, Viện Viện cười nói: “Chị cứ nghỉ ngơi đi, lúc nào thấy thoải mái thì em với chị sẽ đi ăn ở phố lớn rồi lại đến ngõ nhỏ.”

Kì Kì lấy hộp đó ra, nhưng không mở, chỉ là lấy ngón tay vuốt ve nó. Bản ký tên này viết vào năm cô tốt nghiệp cấp III, khi đó cô mới mười bảy tuổi. Đã nhiều năm rồi, thực ra ngay cả cô cũng không nhớ rõ bê