Old school Swatch Watches
Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327265

Bình chọn: 7.00/10/726 lượt.

logic của tôi, tôi chỉ có thể chăm chú lắng nghe câu hỏi của cậu.

“Cậu thích ăn cái gì nhất?”

“Thịt dê nướng.”

“Thích bố mẹ không?”

“Không thích.”

“Thích em gái không?”

“Không thích.”

“Người thích nhất là ai?”

“Ông ngoại.”

“Ông ấy ở đâu?”

“Đã mất rồi.”

“Người biết ơn nhất là ai?”

“Cô giáo Cao.”

“Người hận nhất là ai?”

“Cô giáo Triệu.”

“Hứa Tiểu Ba là bạn trai của cậu à?”

“Không phải.”

“Cậu yêu Hứa Tiểu Ba không?”

“Không yêu.”

“Người bạn tốt nhất của cậu là ai?”

“Hiểu Phỉ.”

Cậu nhìn tôi, không hỏi gì nữa. Giọng tôi khô ráp, hỏi: “Cậu hỏi xong chưa?”

Cậu hạ súng xuống, tôi lập tức chạy đến bên xe đạp của mình, ngồi lên xe, dùng toàn bộ sức lực đạp đi, thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi cậu.

Q.1 – Chương 27

Vất vả trả giá không tính là gì

Chờ đợi mòn mỏi cũng không tính là gì

Chỉ cần mọi chuyện qua đi

Tất cả lại có thể như ý muốn của chúng ta.

Có điều

Cuộc sống vốn là một vở hài kịch

Cái giá chúng ta phải trả và những điều chúng ta nhận được thật sự không cân xứng.

Tình mới chớm mà đã sâu

Lại đến hội diễn văn nghệ hàng năm của trường, hai tiết mục của lớp tôi là một tiểu phẩm do Tống Thành phụ trách, một t khác là kéo đàn nhị của Quan Hà. Quan Hà mời tôi cùng tham gia với cô ấy, tôi sốc, cười cười: “Không được đâu, tớ không có tế bào văn nghệ.”

Quan Hà cười nói: “Cậu chỉ cần hát theo tiếng nhạc, cũng giống hát karaoke thôi mà.”

Tôi vẫn lắc đầu, cô ấy lại phân tích cho tôi những lý do sâu xa: “Sắp đến kỳ thi rồi, sau kỳ thi, không biết chúng ta có thể học cùng trường không, cho dù được học cùng một trường, cơ hội học cùng lớp của chúng ta cũng rất ít. Có l theo thời gian, tớ và cậu sẽ trở thành hai người xa lạ, tớ muốn để lại chút kỷ niệm trong một năm chúng ta ngồi cùng bàn này, có lẽ đến một ngày, khi cậu xem con gái mình biểu diễn ca múa ở trường, cậu sẽ chợt nhớ đến tớ, nhớ rằng mình đã từng hát với một cô bạn. Vào cấp Ba, tớ sẽ chuyên tâm học tập, không tham gia những hoạt động văn nghệ nữa, đây có thể coi là lần cuối cùng tớ biểu diễn ở thời học sinh, tớ muốn nó đặc biệt một chút, đây là món quà tớ tặng cho mình, cũng là món quà tốt nghiệp tớ tặng cậu.”

Lời của cô ấy thật sướt mướt chết người như văn Quỳnh Dao, nhưng trong khi giãy chết, không ngờ tôi đã bị rung động, tôi nói: “Đến lúc đó mà mất mặt xấu hổ, cậu cũng đừng trách tớ đấy.”

Quan Hà hiểu tôi đã đồng ý, cười nói: “Không sao, không tính đến chuyện giải thưởng.”

Trương Tuấn nhìn như buông thả, thường xuyên nghỉ học, các giáo viên đều thầm nghĩ sẽ có lúc cậu bị cảnh sát “hỏi chuyện”, vì thế ngay cả một tờ đơn xin nghỉ học cũng không cần.

Khi Trương Tuấn ở trường, vẻ mặt luôn buồn bã, bộ dáng như đang suy tư chuyện gì đó, tôi nghi cho dù cậu không ở đồn cảnh sát, cũng đã nghĩ đến mình phải trả lời câu hỏi của cảnh sát như thế nào. Bây giờ vấn đề cậu gặp phải cũng không dễ dàng hơn trước, có lẽ việc cậu làm không nhiều lắm, nhưng việc biết đến lại không ít, cuối cùng có nên nói đến chuyện nghĩa khí hay không, chẳng phải là một lựa chọn dễ dàng gì.

Trương Tuấn vẫn là Trương Tuấn trước đây, vẫn ủ ủ rũ rũ, nhưng mấy tên ma vương ở lớp 9-7 đã nhìn cậu bằng con mắt khác, trong giờ tự học đều rất trật tự, trong giờ học chính đều ngoan ngoãn hơn, dù sao, đột nhiên, Trương Tuấn có được lực uy hiếp đặc biệt.

Hác Liêm vẫn chưa đến trường, tuy học sinh biết nhiều tin đồn nhất cũng không rõ tin tức về cậu ta, nhưng mọi người đều phán đoán ra, chuyện cậu ta phạm phải nghiêm trọng hơn Trương Tuấn rất nhiều.

Đồng Vân Châu thường đến tìm Trương Tuấn, không phải lúc Trương Tuấn đang suy từ gì đó, nhất định là đang ở cùng cô ấy.

Mọi người thường xuyên thấy Trương Tuấn và Đồng Vân Châu ở cạnh nhau, nhưng lại không thấy cậu và cô bạn gái Trần Diệc Nam ở bên nhau. Tôi có một loại cảm giác, Trương Tuấn hẳn là vừa bị cô ấy đá. Quả nhiên, không lâu sau, trường cấp Ba truyền đến tin tức, Trần Diệc Nam đã chia tay với Trương Tuấn, cách chia tay của cô nàng này cũng cực giống với hai cô nàng trước, vô cùng văn nghệ, cực kỳ phù hợp với chờ mong của đại chúng thanh thiếu niên mê văn nghệ.

Vào một ngày, bọn Tống Thần đang thảo luận về lời kịch, tôi và Quan Hà đang bàn xem nên hát bài nào, tiếng ồn ào trong hành lang đột nhiên biến mất, mấy nữ sinh chạy vào, thật có lỗi hỏi: “Có thể nghe đài một lúc không?”

Chúng tôi đều buồn bực gật đầu, cho rằng trong trường có sự kiện đột xuất nào đó, ban lãnh đạo nhà trường muốn nói chuyện.

Mấy cô bạn ấy mở đài lên, lập tức nghe thấy giọng nói tràn ngập tình cảm, quanh quẩn trong phòng học của người chủ trì: “Sau đây là bài hát mà phát thanh viên tiền nhiệm Trần Diệc Nam của trường dành tặng cho người bạn tốt Trương Tuấn của mình, bạn ấy muốn nói với cậu ba câu. Câu đầu tiên ‘Cảm ơn cậu’, câu thứ hai ‘Tạm biệt’, câu thứ ba ‘Xin lỗi’. Tiếp theo chúng ta hãy cùng thưởng thức giọng ca của nữ ca sĩ HongKong Trần Thục Hoa với bài hát “cuồn cuộn hồng trần”.” [1'>

“Ban đầu, anh vô tình

Không giống thiếu nữ như em

Giữa chốn hồng trần tình duyên

Chỉ vì sinh mệnh vội vàng không thể giằng co

Tưởng rằng đó