
chinh phục mãnh liệt như anh thật ra cũng khao khát bị người phụ nữ như cô chinh phục.Nghĩ đến đây, Lâm Thiển không nhịn được, buột miệng nói: “Này, thật ra trong lòng anh cũng muốn bị em chinh phục đúng không? Vì vậy anh mới thích tư thế này.” Nam dưới… nữ trên.Lâm Thiển không biết mình lại thách thức mãnh thú. Lệ Trí Thành liếc cô một cái, giọng điệu bình thản nhưng tỏa ra sự uy hiếp rõ ràng: “Em có thể thử xem sao.”Lâm Thiển á khẩu. Cô lại bị anh dọa rồi.Sau đó, cô không cam tâm, cúi đầu cắn môi Lệ Trí Thành. Nào ngờ, anh có phản ứng rất nhanh, bế cô đứng dậy đặt xuống giường. 31 – END (186)“Này… này… chẳng phải đã nói không được động vào người em hay sao?” Lâm Thiển rì rầm phản đối. Bởi vì anh đã hứa nên vừa rồi cô mới ngông cuồng thách thức anh.Lệ Trí Thành trả lời dứt khoát: “Anh có chừng mực.”Một lúc sau…“Anh… chừng mực của anh cũng lớn quá đấy…”Trong căn phòng yên tĩnh tràn ngập ánh nắng, đôi tình nhân quấn quýt, cùng thưởng thức quả ngọt đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Cuộc đời vẫn còn dài, em chỉ có nguyện ước đơn giản là nắm tay anh, tiếp tục tiến bước.Chủ nhà mời mọi người đến nhà ăn uống nhưng đột nhiên biến mất cùng vợ mình. Gặp phải tình cảnh này, chắc cũng chỉ có anh chàng thật thà như Cao Lãng mới nghi hoặc hỏi bạn gái: “Đại ca và chị dâu sao vẫn chưa xuống dưới nhỉ? Có cần anh đi gọi bọn họ không?” Cô bạn gái lập tức nhét cánh gà vào miệng anh ta, không cho nói chuyện.Thời tiết mùa hè dễ chịu, mọi người ngồi dưới giàn nho, phóng tầm mắt ra xa, chuyện trò vui vẻ. Cảnh tượng hết sức yên bình và thư thái.Bên trong cánh cửa kính, Lâm Mạc Thần vẫn ngồi nguyên một chỗ. Sau khi xem xong tin tức thời sự, anh bắt đầu kiểm tra tình hình thị trường chứng khoán ở Mỹ.Về việc Lệ Trí Thành và Lâm Thiển đột nhiên biến mất, anh cũng đã quen từ lâu.Vừa xem một lúc, màn hình đột nhiên hiện ra một khung cửa sổ nhắc nhở. Đây là chương trình do Lâm Mạc Thần cài đặt từ lâu. Anh đặt mua mấy tờ báo kinh tế và thương mại hàng ngày, nếu gặp phải từ khóa quan trọng đã được cài đặt sẵn, khung cửa sổ nhắc nhở sẽ tự động hiện lên.Bao nhiêu năm qua, ngày nào cũng như vậy.Bây giờ trong khung cửa sổ xuất hiện ba tin tức mới.Lâm Mạc Thần liếc nhanh qua tin tức. Đó là: Ngân hàng Trung Quốc thắt chặt chính sách tiền tệ, cổ phiếu ngành kim loại Australia sụt giảm nghiêm trọng, giám đốc bộ phận thị trường mới nhận chức của công ty XX Mộ Hàn Hạ trả lời phỏng vấn của phóng viên tờ thời báo buổi tối Bắc Kinh.Hai bàn tay đặt trên bàn phím của Lâm Mạc Thần cứng đờ trong giây lát. 31 – END (187)Bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt, ánh nắng chói mắt xuyên qua cửa kính chiếu vào trong phòng. Lâm Mạc Thần dán mắt vào một điểm trên màn hình. Nhiều năm trôi qua, cuối cùng anh cũng lại nhìn thấy cái tên này.Mộ Hàn Hạ, cái tên đặc biệt biết bao. Bất cứ người nào nghe qua một lần, cả đời chắc cũng sẽ khó quên.Trong lòng Lâm Mạc Thần đột nhiên ngẩn ngơ, có cảm giác giống như một ngọn gió thổi vào trái tim bình tĩnh của anh, khiến nó xao động trong giây lát.Lâm Mạc Thần ngồi bất động trong một lúc, vô thức đọc hết bản tin đó. Cuối cùng, anh giơ tay gập màn hình máy tính, đanh mặt đứng dậy đi ra ngoài.Nhìn thấy anh vợ của sếp, Cao Lãng và mọi người hơi kinh ngạc. Nhưng vừa định mở miệng hỏi, bọn họ bị gương mặt lạnh lẽo của anh dọa đến mức không thể thốt ra lời. Lâm Mạc Thần đi thẳng ra ngoài. Cho đến khi hòa mình vào dòng xe cộ trên đường, anh mới giật mình bừng tỉnh, nhướng mắt quan sát xung quanh. Đến lúc này, trái tim anh đã hoàn toàn bình tĩnh.Đối với Trần Tranh, mùa hè năm nay đặc biệt nóng bức, thậm chí đến mức khó chịu.Gần buổi trưa, anh ta lái xe rời khỏi công ty. Cả buổi sáng, anh ta bàn chuyện với mấy giảm đốc của công ty bất động sản, kết quả đạt được không tồi.Trần Tranh lái xe loanh quanh trên đường mà không biết đi đâu. Anh ta định tìm chỗ giải quyết bữa trưa nhưng nơi nào cũng nườm nượp người.Trần Tranh hạ tấm chống nắng, đeo cặp kính râm đen. Một người đẹp chân dài đi bộ qua đầu xe ô tô của anh ta, anh ta tùy tiện huýt sáo tán thưởng. Người đẹp quay đầu, quan sát chiếc xe cao cấp, rồi lại nhìn người đàn ông khá điển trai ngồi sau tay lái. Cô gái cũng không tức giận, chỉ liếc anh ta một cái rồi bỏ đi.Thật ra trong mấy tháng qua, cuộc sống của Trần Tranh cũng không đến nỗi nào. Dù DG Trung Quốc đã rơi xuống đáy vực, anh ta cũng rời khỏi DG, nhưng so với việc Charles từ chức và rời khỏi Trung Quốc, anh ta cũng coi như khá tốt.Việc bán cổ phẩn Tư Mỹ Kỳ ở thời kỳ này giúp Trần Tranh có một khoản tiền tương đối lớn. Ai cũng biết sản xuất túi xách là ngành truyền thống, lợi nhuận mỏng. Dùng số tiền này đầu tư vào ngành bất động sản hay tài chính tiền tệ… còn kiếm hơn gấp nhiều lần. 31 – END (188)Do đó, Trần Tranh nhanh chóng thành lập công ty mới, bắt đầu sự nghiệp mới, cuộc đời mới.Đèn tín hiệu cuối cùng cũng chuyển sang màu xanh, xe ô tô của Trần Tranh từ từ chuyển bánh. Có lẽ do thói quen tác động, anh ta bất giác lái xe đến phố thương mại sầm uất nhất thành phố.Đây là nơi tập trung nhiều cửa hàng bán túi xách của các nhãn hiệu lớn ở thà