
Tấn công ư? Đâu có, chỉ là xuất hiện mấy người gây rối nhưng đã bị ngăn chặn kịp thời. Bọn em nhân cơ hội ngồi xe đi mất… Làm sao họ có thể tấn công em?”Đối với anh trai, Lâm Thiển vẫn chỉ báo tin lành không báo tin xấu như thường lệ. Vì vậy, cô không nhắc một chữ đến vụ bị ném trứng gà.Nhưng lần này, cô không thể che giấu Lâm Mạc Thần, bởi anh cất giọng lạnh nhạt: “Còn giấu anh nữa, anh đã nhìn thấy ảnh em bị ném trứng gà.”Lâm Thiển không rõ anh trai lấy ảnh ở đâu ra. Nhưng cô biết Lâm Mạc Thần vốn thần thông quảng đại nên không truy vấn, mà cất giọng hơi ấm ức: “Vâng, em bị ném trúng một quả, trong khi lưng Lệ Trí Thành bị trúng bốn năm quả. Em không bị thương, chỉ hơi đau một chút.” Ngừng một lát, cô thở dài: “Nhưng vết thương tâm hồn còn lớn hơn nỗi đau thân thể.”Câu nói của cô nửa thật nửa giả, Lâm Mạc Thần trầm mặc mấy giây.“Em đang ở đâu? Anh sẽ qua bên đó.”Lâm Thiển ngập ngừng: “Không hay lắm, bây giờ đang là lúc căng thẳng.”Một khi Lâm Mạc Thần đã tức giận, không gì có thể ngăn được anh. Không giống Lệ Trí Thành, từ anh tỏa ra tà khí khiến người khác khiếp sợ.Anh cười nhạt một tiếng: “Địa chỉ?”Lâm Thiển lập tức báo địa chỉ khách sạn và số phòng cho anh trai. Đầu kia liền vang lên tiếng tút tút, báo hiệu anh đã cúp máy.Lâm Thiển khóc dở mếu dở. Đến thì đến, cây ngay không sợ chết đứng. Hơn nữa dù sao cũng là anh trai cô, chắc chắn Lâm Mạc Thần sẽ không để hai anh em chịu thiệt.Ôm ý nghĩ như vậy, Lâm Thiển ném điện thoại sang một bên, nằm xuống giường nghỉ ngơi. Lạ thật đấy, rõ ràng chỉ bị ném trúng vào mặt, tại sao toàn thân và tinh thần của cô lại mệt mỏi như vậy?Lâm Thiển đảo mắt một vòng, dừng lại ở chiếc áo sơ mi bỏ trên bàn. Đây là áo Lệ Trí Thành vừa thay ra. Lúc ở bệnh viện, cô chỉ nghe thấy tiếng đập bụp bụp. Lên ô tô, cô mới phát hiện, cánh tay, sau lưng Lệ Trí Thành dính đầy lòng đỏ trứng gà. 31 – END (118)Không hiểu tại sao, khi chứng kiến cảnh này, Lâm Thiển còn thấy ấm ức và phẫn nộ hơn cả khi cô bị ném trúng. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Sao bọn họ có thể tấn công anh? Bọn họ không biết anh nỗ lực đến mức nào để bảo vệ thương hiệu dân tộc.Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiển dội lên cảm giác buồn bực quen thuộc. Cô xuống giường, cầm áo sơ mi của Lệ Trí Thành đi vào nhà vệ sinh.Vừa rồi Lệ Trí Thành chỉ tắm qua loa rồi đi bàn công chuyện với mọi người. Lâm Thiển cũng muốn tham dự nhưng hôm nay cô bị tấn công, khiến anh hết sức đau lòng. Vì vậy, anh hôn lên trán cô, nói nhỏ: “Anh đi xử lý, em hãy nghỉ ngơi, ở trong này đừng ra ngoài.”Bình thường, Lệ Trí Thành không ngăn cô tham gia những buổi thảo luận về công việc. Vào thời khắc này, Lâm Thiển cảm nhận một cách rõ ràng khao khát bảo vệ mãnh liệt của anh. Thế là cô mềm lòng, ngoan ngoãn ở lại phòng ngủ.Lâm Thiển giặt kỹ áo sơ mi của anh. Ngẫm đi nghĩ lại mới thấy, đây là lần đầu tiên cô giặt áo cho anh. Bình thường hai người đều bận rộn, quần áo thường bỏ vào máy hoặc mang ra cửa hàng giặt khô. Lệ Trí Thành lại sống trong quân ngũ nhiều năm, có thói quen tự thân vận động, vì vậy thỉnh thoảng anh còn giặt cả quần áo lót cho cô.Nghĩ đến đây, nội tâm Lâm Thiển tràn ngập tình cảm yêu thương. Lớp vải mềm mại dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của làn da anh, khiến cô rung động. Mình phải đối xử với anh tốt hơn, cô tự nhủ, phải chăm sóc anh nhiều hơn mới được.Lâm Thiển đang chăm chú giặt áo, cửa nhà vệ sinh đột nhiên mở ra, Lệ Trí Thành đi vào.Lâm Thiển đưa mắt về phía phòng khách, nơi đó vắng lặng như tờ. “Bọn họ đi rồi à?” Cô hỏi.“Ừ.” Anh đứng bên bồn rửa mặt, ánh mắt dừng lại ở đôi tay cô: “Sao tự dưng lại giặt áo cho anh?”Lâm Thiển mỉm cười, vò áo rồi vắt khô. Sau đó, cô treo lên mắc rồi mới quay về phòng ngủ. Lệ Trí Thành thong thả đi theo cô.Lâm Thiển phơi áo sơ mi của anh ngoài ban công. Nơi này gió lớn, dường như có thể thổi tan mây đen trong lòng. Cô hơi thẫn thờ, dõi mắt về phương xa. Lệ Trí Thành đột ngột ôm cô từ phía sau, cúi xuống cắn vào cổ cô một cái. 31 – END (119)Lâm Thiển nắm tay anh, nói khẽ: “Trí Thành, em vừa nhìn thấy mấy nhân viên kỳ cựu của Ái Đạt trong đám người gây rối.”Nói xong, cô liền lặng thinh.Bọn họ đúng là nhân viên lâu năm. Lúc Ái Đạt gặp khó khăn nhất, họ không bỏ công ty mà đi. Nhưng hôm nay, không biết bị ai xúi giục, họ lại đứng vào hàng ngũ biểu tình.Việc xúi bẩy chỉ là yếu tố bên ngoài, có lẽ bọn họ không hiểu cô. Cũng có khả năng, họ cảm thấy bức bối khi công ty Ái Đạt cũ rơi vào tay DG. Bất kể vì nguyên nhân nào, sự xuất hiện của họ ở phía đối lập vào tối ngày hôm nay cũng khiến Lâm Thiển thật sự thất vọng.Lệ Trí Thành lập tức dừng động tác. Hai tay anh chống vào lan can ở ban công, khóa cô trong lòng. Tư thế này khiến Lâm Thiển cảm thấy vô cùng ấm áp, cô cọ đầu vào cổ anh rồi ngẩng lên nhìn anh.Lệ Trí Thành cúi xuống nói với cô: “Đâu phải chuyện gì cũng như ý nguyện, chúng ta không hổ thẹn với lương tâm là được.”Lâm Thiển gật đầu.Chỉ là… nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có chút khó chịu khi bị hiểu nhầm.Nếu cô không phải là cấp dưới của Lệ Trí Thành, cũng không cần dựa vào anh để phát triển sự