
của anh nghiêm nghị, đôi mắt đen sắc bén bức người.Ánh mắt của anh khiến trái tim Lâm Thiển như bị bóp nghẹt. Đầu óc vốn trống rỗng của cô đột nhiên xuất hiện cảm giác khó chịu.Đúng lúc này, vô số tiếng bụp bụp vang lên, cũng không biết trứng gà đập trúng vào đâu. Lệ Trí Thành phản ứng nhanh như chớp, đẩy Lâm Thiển vào xe ô tô rồi quay đầu nói với Cao Lãng: “Mau bắt bọn họ về cho tôi! Một tên cũng đừng để chạy thoát.”Vẻ mặt anh lúc này vô cùng lạnh lùng.Xung quanh tối mờ mờ nên không rõ những kẻ đánh lén trốn ở nơi nào. Tuy nhiên, sau câu ra lệnh đầy phẫn nộ của Lệ Trí Thành, bức tường thấp ở phía đối diện vang lên tiếng bước chân rầm rập. Cao Lãng lập tức dẫn mấy nhân viên bảo vệ đuổi theo đối phương.Lệ Trí Thành ngồi vào trong xe ô tô, đóng sập cửa. Anh quay sang Lâm Thiển.Mặt Lâm Thiển không còn đau nữa, cô dùng giấy ăn lau thử cũng không có vết máu. Thế là cô nói nhỏ: “Không sao, em không bị thương.”Lệ Trí Thành gật đầu, giơ tay kéo cô vào lòng. Lòng bàn tay anh rịn mồ hôi, hơi ấm nóng và ươn ướt. Lâm Thiển tựa vào ngực anh, lặng lẽ lắng nghe nhịp đập thình thịch của người đàn ông này.Xe ô tô nhanh chóng đi vòng qua đám đông hỗn loạn ở phía trước, rời khỏi bệnh viện. 31 – END (115)***Lúc nhận được tin Lâm Thiển bị tấn công, Lâm Mạc Thần đang ngồi trong phòng làm việc của mình, xem tin tức về thị trường chứng khoán bên Mỹ.Khi cúp điện thoại, sắc mặt anh sa sầm. Trầm mặc vài giây, anh không lập tức có phản ứng khác mà mở trang web, tìm kiếm tin tức có liên quan.Quả nhiên, tin tức mới nhất đều là tin về vụ biểu tình tối nay. Có bài báo khẳng định, nhân viên Ái Đạt bất mãn chuyện bị nước ngoài thu mua nên xảy ra xung đột với lãnh đạo cấp cao. Cũng có bài báo suy đoán là côn đồ gây chuyện.Tất nhiên, thông tin “nữ nhân viên quản lý của Ái Đạt” và “lãnh đạo công ty đầu tư MK” là anh em ruột trở thành tiêu điểm bàn luận của giới truyền thông.Thậm chí, có nhiều diễn đàn xuất hiện các bài viết ác ý, với những lời lẽ kinh khủng. Bọn họ tung tin, một nữ nhân viên quản lý cấp cao của Ái Đạt chính là nội gián của công ty đầu tư MK và tập đoàn DG. Cô gái này quyến rũ lãnh đạo cấp cao của Ái Đạt, leo lên chức vụ quan trọng bằng “quy tắc ngầm”, sau đó thúc đẩy vụ thu mua cổ phần.Lâm Mạc Thần tắt máy tính, đứng dậy, sắc mặt u ám như mây đen bao phủ. Anh đẩy cửa đi ra ngoài, cô thư ký vội đứng lên: “Jason, có chuyện gì vậy?”Lâm Mạc Thần xua tay, đi thẳng đến phòng hội nghị cách đó không xa. Nhóm phụ trách thu mua Ái Đạt đang có cuộc họp ở đó.Anh gõ cửa, không đợi người bên trong nói “Come in”, đã đẩy cửa đi vào.Tất cả mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.Lâm Mạc Thần lạnh mặt với các đồng nghiệp của mình. Sau đó, anh đưa di động cho bọn họ, màn hình hiển thị tin tức liên quan đến Lâm Thiển.“Chuyện này là thế nào?” Lâm Mạc Thần cất giọng lạnh lùng: “Tôi đã nói không được lôi em gái tôi vào cuộc. Lúc ký hợp đồng với DG, hai bên cũng đã thỏa thuận né tránh quan hệ cá nhân. Bây giờ ai có thể giải thích với tôi ngọn 31 – END (116)Trưởng nhóm người Hồng Kông tiếp tục mở miệng: “Jason, theo tôi được biết, vụ này đã được nhiều người ngầm chấp thuận, cũng không chỉ một hai người tham gia. Ngoài DG Trung Quốc còn có cả cổ đông đã bán cổ phần cho chúng ta của Ái Đạt và một số đối tượng trong ngành túi xách Trung Quốc muốn bán thương hiệu cho DG… Jason, người Trung Quốc thật sự không đoàn kết. Lệ Trí Thành nói chung và em gái anh nói riêng có rất nhiều kẻ thù.Bởi vì thân phận của anh nên chúng tôi không nhúng tay vào. Nhưng việc thu mua Ái Đạt rất không thuận lợi nên chúng tôi đành ngầm đồng ý. Chúng tôi cũng không thể thông báo trước với anh. Tôi cho rằng, chúng tôi chẳng làm gì sai trái, hy vọng anh có thể công tư phân minh…”***Lúc nhận được điện thoại của anh trai, Lâm Thiển đang ngồi trong phòng khách sạn, dùng khăn mặt lau mái tóc ướt rượt của mình.Cô vừa mới tắm xong. Đây là một khách sạn nằm ở ngoại ô phía bắc thành phố, cách tập đoàn Ái Đạt rất xa. Vừa rồi tài xế đã đưa cô và Lệ Trí Thành đến đây.Trong một khoảnh khoắc, Lâm Thiển tự giễu bản thân: Không ngờ mình cũng có ngày có nhà mà không thể về. Bởi vì giới truyền thông bám theo gắt gao, cũng là để đề phòng kẻ phá rối nên hai người tạm thời không thể quay về ngôi biệt thự của Lệ Trí Thành cũng như căn hộ thuê của cô.Cô không biết tình hình này còn kéo dài bao lâu.Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, khu vực ngoại ô vô cùng tĩnh mịch, xung quanh như chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn lại vài ngọn đèn thưa thớt.Giọng nói của Lệ Trí Thành, Tiết Minh Đào và Tưởng Viên từ phòng khách ở bên ngoài truyền qua cánh cửa khép hờ:“Chúng tôi giải bọn họ đến Cục cảnh sát rồi, tôi đã thông báo với Cục phó Triệu.”“Tôi đã giải quyết đám phóng viên.”“Sáng sớm ngày mai triệu tập cuộc họp cấp giám đốc các bộ phận trở lên.”…Giọng của Lệ Trí Thành vẫn trầm thấp như thường lệ. Nhưng bởi vì vừa rồi anh mới tức giận nên Lâm Thiển càng thấy đáng sợ. 31 – END (117)Lâm Thiển đi tới khép chặt cửa rồi mới nói với Lâm Mạc Thần ở đầu kia điện thoại: “Em không sao, vừa cùng Lệ Trí Thành đến khách sạn.